Vào tình huống này, vũ kỹ, đạo pháp, thần thông lại trở thành điểm mấu chốt để quyết định thắng bại trong những hồi tranh đấu nội bộ của Ngũ Độc môn.
Nhưng hôm nay bên trong thí luyện tông môn, một tu sĩ Thông Linh cảnh trung kỳ lại bị đối thủ của mình tươi sống độc chết.
Thủ pháp kia cực kỳ đơn giản, hệt như đám du thủ du thực ngoài đầu đường dùng vôi bột ném nhau.
Tu sĩ Lễ đường vốn là trọng tài, đứng phía trên phong thạch, cũng không khỏi im lặng thật lâu, mới mở miệng tuyên bố: "Môn hạ của Độc Thủ lão nhân, Lý Thủy Long thắng lợi."
Đây là trận thứ tư trong ngày hôm nay...
Một ngày có mười hai canh giờ, và đồng hồ nhật quỹ chỉ có thể dựa vào ánh sáng mặt trời để tính thời gian.
Vị chi là một ngày có thể chiến mười hai trận, ba ngày chỉ có thể chiến ba mươi sáu màn.
Đương nhiên từ ngày mùng 1 tháng 9 tới mùng 3 tháng 9 chỉ là thời gian báo danh, còn về sau đó quy tắc sẽ thay đổi như thế nào, hiện giờ khó mà nói được.
Hết thảy quy củ đều do Lễ đường định đoạt.
Có thể nói Lễ đường chính là người luyện cổ, mà đám tu sĩ tham gia thí luyện như bọn họ chính là cổ trùng.
Lúc chạng vạng, bóng hoàng hôn chiếu rọi xuống, ba tu sĩ Lễ đường bắt đầu phân phát đồ ăn cho lần lượt từng đệ tử tham dự thí luyện.
Bọn họ phân công hợp tác, một người phụ trách phát đồ ăn, hai người khác khiêng đòn gánh.
Một vắt cơm nắm được lá sen bao lại, cùng với một bầu rượu, đó là bữa tối của đám Lý Thủy Đạo.
Không có bát đũa, chỉ có thể dùng tay cầm. Nhưng gần trăm tu sĩ tham dự thí luyện đều không ngại, mọi người nhanh chóng cúi đầu ăn cơm.
Tuy bên trong túi trữ vật của Lý Thủy Đạo có bát đũa, nhưng hắn cũng không lấy ra, thay vào đó là trực tiếp cầm vắt cơm nắm lá sen trên tay, thưởng thức.
Cơm nắm này được dùng linh mễ nấu thành, trong lúc nấu cơm còn bỏ thêm một chút muối thơm [1], sau khi cắn xuống, linh mễ mềm mại hòa quện cùng mùi thơm nhẹ nhàng nọ lập tức lan tràn khắp khoang miệng, làm người ăn vô cùng thỏa mãn.
Một bầu rượu kia cũng là linh tửu. Nếu ghé mắt thông qua phần cổ bình thon dài màu xanh ngọc nọ, quan sát tửu dịch sẽ trông thấy hình ảnh tựa như bích ba đãng dạng [2], uống một ngụm vào trong, thấm nhuận cả cõi lòng.
Hôm nay là ngày đầu tiên của đại chiến suất bài, đã chiến tổng cộng mười hai trận, cũng đánh ra mười hai tấm thẻ đen.
Lý Thủy Đạo bước vào nơi này quá muộn, chỉ có thể quan sát được chín trận, bởi vì lúc hắn đến nơi, ba trận khác đã đánh xong.
Nghe Lý Thủy Long nói, hai trận đầu tiên vốn không có người nào ném thẻ bài cả, tất cả đều do tu sĩ Lễ đường tự lật danh sách rồi gọi tên, mà bắt đầu từ màn thứ ba, đều là tu sĩ tham dự thí luyện chủ động ném bài.
Nhất là sau khi bọn họ phát hiện người chủ động ném bài, sẽ được Lễ đường phối cho đối thủ "Thích hợp”, nơi này còn xuất hiện tình trạng các tu sĩ tranh nhau ném bài.
Kỳ thật, những gì Hải Xà đạo nhân nói đều đúng, tông môn thí luyện chính là dưỡng cổ, càng tham gia sớm càng tốt. Nói cho cùng, ló đầu ra cũng là một đao, rụt cổ lại cũng là một đao, đã dấn thân lên con đường này, làm sao có thể an nhàn, không tranh với thế?
Ngươi không ném thẻ, sẽ có người đến lật thẻ bài của ngươi, tới cuối cùng ngươi chỉ có thể làm quân lương cho người khác.
Luyện cổ là như thế, tông môn thí luyện là như thế, và cả Tu Tiên giới này, chẳng phải cũng là như thế hay sao?
Hoặc là tranh giành hoặc là bị người xử trí.
"Đạo ca, về sau chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Lý Thủy Long ăn xong cơm chiều, lại dựa lưng vào tường đá dò hỏi.
Lý Thủy Đạo im lặng một lát mới đáp lại: "Thiên Vũ thế bá đã sớm nói qua, quy tắc trong tông môn thí luyện chỉ có duy nhất một điều. Đó là làm cho cường giả càng mạnh, khiến cho kẻ yếu đi tìm chết. Cường giả ở đây không chỉ xét về thực lực, còn phải chú ý tới tâm tính nữa, cho nên nếu có cơ hội, đệ cứ ném thẻ đi, so với bị động để người ta chọn tới mình, còn không bằng chủ động bước ra khiêu chiến."
"Ta ư? Huynh còn có Bụi Long Đảm không?" Lý Thủy Long lại hỏi.
Phòng giam cách vách...
Lý Thủy Đạo lại lấy hai túi Bụi Long Đảm từ bên trong túi trữ vật ra.
Phải biết rằng, một gốc Long Đảm Thảo phơi nắng nghiền nát làm thành hỗn hợp tro than có thể chế thành ba túi Bụi Long Đảm.
Tuy theo lý luận, vật này có thể sinh ra ảnh hưởng đối với tu sĩ Ngũ Độc môn, nhưng tác dụng cụ thể như thế nào, Lý Thủy Đạo lại không rõ.
Vì thế, hắn cho Lý Thủy Long một túi, thứ nhất là giúp huynh đệ đồng tộc một phen, thứ hai, hắn muốn thử xem dược tính.
Cho nên hai túi còn lại này chính là đòn sát thủ của Lý Thủy Đạo, đương nhiên không thể dễ dàng cho đi được.
"Ta cũng chỉ còn một túi." Lý Thủy Đạo cất hai túi Bụi Long Đảm còn lại vào trong túi trữ vật của chính mình.
"Ta dám khẳng định là mình không thể tiếp tục chiến đấu nữa, hiện giờ ta đã có hai trăm công huân, một trăm cho gia tộc, một trăm cho sư phụ, chỉ cần ta có thể còn sống trở về, coi như huynh đi một chuyến này không vô ích." Lý Thủy Long vui mừng nói.
Có thể giết một người trên thí luyện tràng, đạt được một tấm thẻ đen, gã đã vô cùng cảm tạ Lý Thủy Đạo rồi, nói cho cùng, khi bước chân đến nơi này, gã đã chuẩn bị sẵn tâm lý đi chịu chết rồi.
Nhưng đương nhiên đó chỉ là cảm xúc hiện tại mà thôi, chưa biết chừng khi gã biết trong tay Lý Thủy Đạo vẫn còn hai túi Bụi Long Đảm, có lẽ chút cảm kích này sẽ biến thành bất mãn và oán hận.
"Chúng ta đều tự qua phòng bên cạnh hỏi thăm một chút tình hình đi." Lý Thủy Đạo đề nghị.
Lý Thủy Long gật gật đầu, sau đó hai người bọn họ đều tự tiến lại gần phòng giam bên cạnh trao đổi cùng vị đạo hữu bên đó.
Thùng thùng, thùng thùng...
Lý Thủy Đạo dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ vang cửa sắt của phòng giam. Tô Tiểu Ngọc đang ngồi tĩnh tọa tại phòng giam phía bên phải Lý Thủy Đạo lập tức mở to mắt, bên trong tràn đầy lãnh ý.
-----------------
[1] : nguyên văn 咸香 – hàm hương, có vẻ như đây là loại muối thường được dùng để ủ gà.
[2] : nghĩa là sóng xanh dập dềnh, nhấp nhô không ngớt.