Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1151 - Chương 1151: Tự Đi Mà Chơi Với Nhaul

Chương 1151: Tự Đi Mà Chơi Với Nhaul Chương 1151: Tự Đi Mà Chơi Với NhaulChương 1151: Tự Đi Mà Chơi Với Nhaul

Chương 1151: Tự Đi Mà Chơi Với Nhau!

Âm Ảnh Chi Chủ nghe vậy lập tức nghẹn lời. Gã thoáng trầm mặc một lát rồi chậm rãi mở miệng hỏi: "Ngươi đã biết rồi, thì tội gì phải khổ như thế?"

Phi Ảnh khẽ cười lạnh một tiếng, giọng nói bên trong linh hồn tràn ngập quyết tuyệt: "Phi Ảnh ta thà chết chứ không chịu khuất phục!"

Nói xong, Phi Ảnh đột ngột xé rách thần hồn của mình, chỉ thấy từng luồng từng luồng Âm Ảnh chỉ lực tinh thuần không gì sánh được nhanh chóng tiêu tán như sương mù, ngay cả cái bóng của gã cũng dần dần trở nên mơ hồ.

"Không!" Âm Ảnh Chi Chủ kinh hãi hô lên một tiếng, gã cảm nhận được sự ràng buộc cuối cùng giữa mình và Phi Ảnh đang nhanh chóng biến mất.

Thần hồn của Phi Ảnh dần dần tiêu tán, nhưng giọng nói của gã lại vang vọng trong hư không: "Âm Ảnh Chi Chủ, ngươi tự xưng là có thể điều khiển vạn vật, lại không ngờ sẽ có kết quả hôm nay? Mặc dù Phi Ảnh ta chết đi, cũng không nguyện làm khôi lỗi của ngươi! Ta vốn có cá tính như vậy!"

Sau khi Phi Ảnh dứt lời, rốt cục bóng dáng của gã cũng hoàn toàn tiêu tán, chỉ để lại một mảnh hư không trống rỗng. ...

Dưới đáy vực sâu, Vạn Giới Thâm Uyên.

Âm Ảnh Chi Chủ ngây người tại chỗ, trong lòng tràn đầy khiếp sợ và không hiểu.

Gã tự hỏi, bản thân có thể điều khiển cả vạn giới, lại không ngờ mình chẳng thể điều khiển được tộc nhân.

Cái chết của Phi Ảnh tuyệt đối là một loại đả kích thật lớn đối với gã.

Gã không chỉ mất đi một thế lực Nhân tộc tín ngưỡng mình, càng mất đi một tên trợ thủ cường đại.

Tại sao lại có Ma tộc tình nguyện lựa chọn tử vong, cũng không nguyện ý lựa chọn được gã che chở?

Tiên giới.

Lý Thủy Đạo cầm viên Ma Hạch ngũ giai trong tay, nhẹ nhàng lật ngược lại, viên Ma Hạch lập tức hóa thành một luồng hắc quang, lặng yên biến mất bên trong Hư cảnh của hắn.

Một bàn tay khác của hắn đang nắm chặt một khối bảo ngọc sáng long lanh.

Đó là tín vật do Chư Thiên Tiên Minh ban cho hắn, có thể đơn hướng liên hệ với cao tâng Tiên Minh.

Nhưng giờ khắc này, trong mắt Lý Thủy Đạo lóe lên một tia quyết tuyệt, ngón tay hắn nhẹ nhàng bóp một cái, khối bảo ngọc kia lập tức hóa thành một đống bột phấn trong tay, nhẹ nhàng tung bay theo gió.

Vào thời khắc này, Lý Thủy Đạo không chỉ phản bội Âm Ảnh Chi Chủ, còn mặc kệ cả Chư Thiên Tiên Minh.

Hiện tại, hắn đã quay về Tiên giới, không cần thiết phải nằm dưới sự bố trí của người khác nữa, bất cứ lúc nào cũng phải tự làm chủ vận mệnh của chính mình, mà không phải biến thành quân cờ trên bàn cờ của cường giả.

Cái gì mà Âm Ảnh Chi Chủ, Chư Thiên Tiên Minh?

Tự đi mà chơi với nhau. ...

Trong Hư cảnh, màn đêm buông xuống, ngôi sao như bụi, tô điểm cho vùng u ám vô tận này. Hiện giờ, ban đêm bên trong Hư cảnh đã không còn là một vùng bóng tối thuần túy nữa, đã có từng điểm tinh quang dung nhập vào màn đêm này rồi, nhìn chúng giống như vô số những con tinh linh đang nhảy nhót trong bóng đêm.

Bên trong thế giới Hư cảnh tĩnh mịch này, lực lượng của đêm tối lại được tăng cường trên diện rộng, nó hoàn toàn vượt qua tử sắc hà quang do Tử Dương chỉ lực hóa thành.

Ngày ngắn đêm dài, đã trở thành trạng thái bình thường của mảnh thiên địa ấy.

Trên đất bằng, các loại thực vật hoang dại đều dần dân nghiêng về hướng "Dạ sinh" (sinh tôn trong đêm tối).

Linh thực trên mặt đất không ngừng lóe ra một vang hào quang mờ nhạt, giống như những ngôi sao rơi xuống thế gian. Đám thực vật bình thường đã tử vong số lượng lớn, chỉ có linh thực là vẫn có thể sống sót trong loại hoàn cảnh này.

Dưới bóng đêm, sa mạc cũng không còn một chút nóng bức nào nữa, chỉ có những loài dạ quang linh thực là dần dần lan tràn về phía hoang mạc và sa mạc, khiến cho biển cát vốn hoang vu có thêm rất nhiều sinh cơ mãnh liệt.

Ở thời điểm hiện tại, cơn gió lốc vĩnh hằng bất diệt trong sa mạc kia, đã bay tới bầu trời càng thêm rộng lớn vô ngần. Nó gào thét, làm cho bầu không khí của cả Hư cảnh phải vù vù lưu chuyển.

Nước trên mặt biển, mây trên bầu trời, gió giữa không trung...

Âm Ảnh Ma Tôn Phi Ảnh vốn là đồng tham của Lý Thủy Đạo, còn là thần thủ hộ của thế giới Hư cảnh này. Ở thời điểm Lý Thủy Đạo xác nhận thần hồn của nó đã bị Âm Ảnh Chi Chủ động tay động chân, hắn đã quyết định để cho nó tự hy sinh bản thân mình.

Nó thực sự làm như vậy. Nó đã cống hiến toàn bộ lực lượng âm ảnh mà bản thân đang nắm giữ cho mảnh thiên địa này.

Bóng dáng của nó dần dần tiêu tán bên trong những ánh sao, nhưng lực lượng của nó lại vĩnh viễn dung nhập vào bên trong Hư cảnh.

Hư cảnh mới là nền tảng của tất cả những thứ này, Phi Ảnh cũng chỉ là người thủ hộ Hư cảnh mà thôi.

Chỉ cần Hư cảnh vẫn còn, thì bất cứ lúc nào Lý Thủy Đạo cũng có thể sáng tạo ra một Phi Ảnh thứ hai. Cho tới bây giờ, Phi Ảnh vẫn chưa từng có nhân cách thật sự của bản thân, bởi nhân cách của nó chính là Lý Thủy Đạo.

Đây chính là sự huyền diệu của "đồng tham". Ngay cả Âm Ảnh Chi Chủ cũng chưa từng gặp qua tình huống như vậy, đương nhiên không thể biết được ngọn nguồn trong đó. ...

Sóng xanh thăm thẳm, hải dương mênh mông.

Lý Thủy Đạo đang ngồi ngay ngắn trên một con linh quy, nhẹ nhàng chập chờn theo sóng biển trong mảnh thiên địa rộng lớn này, hắn tựa như một con thuyền cô độc trôi nổi trên đại dương mênh mông.

Năm tháng lưu chuyển, mặc dù tu vi của Lý Thủy Đạo đã chạm đến ngũ giai, nhưng Phi Ảnh vẫn lạc lại khiến hắn mất đi chiến lực kinh thiên cấp bậc Hóa Thần.

Chiến lực của hắn đã suy yếu trên diện rộng.

Tuy nơi đây không có người đuổi giết, cũng không người chú ý, khiến hắn có thể yên lặng tu luyện, tìm kiếm một cơ hội đột phá, nhưng hắn lại phải nhanh chóng chuẩn bị đòn sát thủ cho mình.

Bởi xét cho cùng, chẳng biết lúc nào nguy hiểm sẽ tìm đến. Mà khi đối mặt với nguy cơ, muốn đứng ra ngăn cơn sóng dữ, muốn bảo vệ bản thân, hắn chỉ có thể dựa vào chiến lực cường đại mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment