Chương 1157: Bồ Đề Thế Giới!
Chương 1157: Bồ Đề Thế Giới!Chương 1157: Bồ Đề Thế Giới!
Chương 1157: Bồ Đề Thế Giới!
Dù hai người nói chuyện nhưng tốc độ phi hành cũng không giảm. Bọn họ xuyên thấu tang mây, lướt qua hải vực, bay nhanh vê phía Hắc đảo thần bí khó lường kia.
Trải qua gần nửa ngày phi hành, rốt cục bọn họ cũng tới được Hắc đảo.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến cả đám kinh hãi thất sắc.
Bởi giờ phút này, Hắc đảo - hòn đảo vốn thần bí mà âm trầm ngày xưa - lại trở thành một mảnh hỗn độn. Cánh rừng vốn rậm rậm lúc trước đã bị thiêu đốt chỉ còn lại những cọc gỗ cháy đen, trong không khí tràn ngập mùi cháy sém.
Ngay cả tế đàn trên đảo, tòa kiến trúc đã từng trang nghiêm mà thần bí kia cũng bị phá hủy không còn hình dáng ban đầu.
Khắp nơi chỉ còn lại khung cảnh đổ nát thê lương.
Nhưng nhiêu đó còn chưa đủ khiến người ta khiếp hãi, bởi vì có một thảm cảnh khác càng khiến người ta khiếp sợ hơn, đó là tất cả những người trên đảo đều bị giết chết rồi. Hơn nữa, bọn họ đã bị Âm Ảnh Ma Tôn giết chết, bởi vì người chết không có thi hài, chỉ có những cái bóng trên tường.
Loại pháp lực này, loại thủ đoạn này chỉ có Âm Ảnh Ma Tôn mới làm được.
Cả hòn đảo không còn một người sống, chỉ còn lại một pho tượng trống rỗng của Âm Ảnh Chi Thần, cô độc đứng sừng sững trong phế tích, tựa như đang mặc niệm cho tấn thảm kịch này.
Phàm Thánh Pháp Vương đứng trên phế tích, nhìn cảnh tượng trước mắt, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống như mưa. Trong lòng gã ngập tràn nỗi sợ hãi và bất an, phảng phất như có một luồng lực lượng vô hình nào đó đang bóp chặt lấy cổ họng của gã khiến gã không thể hô hấp nổi.
"Điều này... Điều này làm sao có thể?!" Thanh âm của Phàm Thánh Pháp Vương lộ rõ cảm giác run rẩy, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.
Phàm Thánh Pháp Vương phản bội Âm Ảnh Chi Chủ, vốn cho rằng bản thân có thể rời xa tồn tại khủng bố này, ai ngờ khắp nơi trên Vô Biên Hải đều là những con yêu thú khủng bố, đến cuối cùng, gã chỉ có thể sống tạm ở Bồ Đề đảo nhỏ bé kia thôi.
Vốn dĩ có "U Quang Bồ Đề" trong tay, gã có thể nhanh chóng gia tăng tu vi lên tới Hóa Thần kỳ, nhưng để ứng phó với Âm Ảnh Ma Tôn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, gã đành phải dùng lực lượng của U Quang Bồ Đề để bồi dưỡng một đám đệ tử trước.
Những đệ tử này đều đến từ "Càn Khôn Linh Vực" do Tấn Vân Tử dẫn theo, Tấn Vân Tử đã bị gã lừa gạt đến Âm Ảnh Ma giới, nhưng vừa tiến vào Ma giới đã bị Âm Ảnh Chi Chủ giữ lại, giam giữ, và đương nhiên đám bảo vật trên người lão cũng rơi vào trong tay Phàm Thánh Pháp Vương.
Phàm Thánh Pháp Vương không chỉ có được toàn bộ đám bảo vật trên người Tấn Vân Tử, còn được Âm Ảnh Chi Chủ ban thưởng U Quang Bồ Đề, có thể nói là kiếm bộn.
Chính vì có lợi ích lớn như vậy, gã mới quyết định phản bội Nhân tộc, nếu không khi trở lại Chư Thiên Tiên Minh, gã có thể trực tiếp phủi sạch quan hệ với Âm Ảnh Chi Chủ, căn bản sẽ không lừa Tấn Vân Tử đi đến Âm Ảnh Ma giới.
Xét đến cùng, hết thảy đều vì lợi ích mà thôi!
"Chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này!" Đột nhiên Phàm Thánh Pháp Vương mở miệng nói, trong giọng nói của gã tràn ngập cảm giác vội vàng và sợ hãi.
Tuy trong tay đã có Phật Tháp Phù Đồ Trận, nhưng Phàm Thánh Pháp Vương vẫn không muốn đối mặt với một vị Âm Ảnh Ma Tôn.
Chuyện chỉ cần chạy trốn là có thể giải quyết được thì không cần thiết phải đánh nhau.
Phàm Thánh Pháp Vương dẫn đầu một trăm lẻ tám Phù Đồ Tử cõng tượng Phật bằng đá, trùng trùng điệp điệp quay trở vê Bồ Đề Đảo.
(Phù Đồ Tử cũng có nghĩa là Phật Tử)
Gió biển nhẹ thổi, cây dừa trên đảo đong đưa, giống như đang hoan hô mừng bọn họ trở vê.
Bước lên Bồ Đề Đảo, vẻ mặt của Phàm Thánh Pháp Vương cũng thả lỏng hơn. Gã nhìn về phía bách tính đang sinh hoạt an bình trên đảo, rốt cuộc vẫn hạ quyết tâm. Chỉ thấy gã nhìn sang Thạch Tuệ Chân bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Lập tức tổ chức cho tất cả mọi người rút lui khỏi nơi này."
Thạch Tuệ Chân nghe vậy thì kinh ngạc ra mặt: " đảo chủ đại nhân, chúng ta phải từ bỏ Bồ Đề Đảo sao?"
Phàm Thánh Pháp Vương gật đầu, ánh mắt sâu thẳm: "Đúng vậy, thời cơ đã đến rồi."
Mặc dù Thạch Tuệ Chân cảm thấy vô cùng khó hiểu nhưng vẫn lập tức quay người phân phó đám Thạch Tuệ Định ở bên cạnh: "Chúng ta đi thông báo tất cả mọi người thu dọn đồ đạc ngay lập tức, nói chúng ta phải rời khỏi nơi đây."
Thạch Tuệ Định lại cau mày, trên mặt lộ ra vài phân sầu lo: "Đương nhiên là chúng ta sẽ đi theo đảo chủ không rời không bỏ, nhưng những phàm nhân kia biết làm sao bây giờ? Bọn họ chính là người nhà của chúng ta, chúng ta cũng có vướng bận, nên sắp xếp cho bọn họ như thế nào đây?"
Những Phù Đồ Tử khác cũng nhao nhao nhíu mày, nghị luận âm ï.
"Đúng vậy, chúng ta đi rồi, bọn họ phải làm sao bây giờ?”
"Bọn họ chính là thân nhân của chúng ta, chúng ta không thể bỏ mặc bọn họ được."
Thạch Tuệ Chân nghe được những lời bàn tán này, sắc mặt hơi trầm xuống, sau đó gã lớn tiếng trách cứ: "Đừng nói nữa! Các ngươi đã quên trong tay đảo chủ có một món bảo vật có thể mang tất cả chúng ta đi rồi sao?"
Thạch Tuệ Định và những Phù Đồ Tử khác nghe vậy, lúc này mới bừng tỉnh, nét mặt lộ vẻ mừng rỡ.
"Đúng vậy, trong tay đảo chủ có Bồ Đề Thế Giới, một bông hoa một thế giới, một chiếc lá một Bồ Đề, ngài có thể đưa chúng ta đến bất cứ nơi nào."
"Không sai, chúng ta chỉ cần đi theo đảo chủ là sẽ không cần lo lắng đến sự an nguy của người nhà."
Đám Phù Đồ Tử này thảo luận khí thế ngất trời, nhưng lại không chú ý tới sắc mặt của Phàm Thánh Pháp Vương đã trở nên âm trầm như nước. Gã lạnh lùng nhìn lướt qua những Phù Đồ Tử này rồi âm thâm thở dài. Tuy những Phù Đồ Tử này dựa vào món bảo vật U Quang Bồ Đề của gã, có thể nhanh chóng đề cao tu vi, nhưng xét cho cùng, tâm trí của bọn họ vẫn ngây thơ như trước.
Đúng là chỉ huy một đám thủ hạ ngây thơ cũng có chút vất vả, nhưng xét đến cùng, khi sử dụng một đám thủ hạ ngây thơ như vậy, bản thân gã sẽ yên tâm hơn nhiều, không cần phải lo lắng đến chuyện bọn họ sẽ cắn ngược chủ nhân, vấn đề là hiện giờ đang có người ngoài ở đây, sao bọn họ có thể tùy tiện tiết lộ bí mật về Bồ Đề Thế Giới ra ngoài chứ?