Chương 1156: Hắc Đảo!
Chương 1156: Hắc Đảo!Chương 1156: Hắc Đảo!
Chương 1156: Hắc Đảo!
Phàm Thánh Pháp Vương nghe vậy, trong mắt lóe lên vẻ chợt hiểu: "Thì ra ngươi là em ruột của Lý Kế Đạo, khó trách các ngươi lại giống nhau như đúc, đúng là thất kính. Năm đó, Lý Kế Đạo từng kề vai chiến đấu cùng bản tọa, xâm nhập vào dị giới cùng chống lại Ma tộc, hắn anh dũng không sợ, gan dạ xông lên... Ký ức về những ngày tháng đó, mãi đến tận hôm nay vẫn còn rất mới mẻ trong tay. Không ngờ em ruột của hắn cũng xuất sắc như vậy, đúng là may mắn của Thiên Nguyên phái a."
Trên mặt Lý Thủy Đạo vẫn duy trì nụ cười: "Đảo chủ quá khen."
Đúng vào lúc này, Phàm Thánh Pháp Vương lại đột nhiên chuyển đề tài, hai mắt híp lại, tựa như muốn nhìn thấu nội tâm Lý Thủy Đạo: "Bồ Đề đảo này nằm ở nơi hẻo lánh, hiếm có người biết được. Chẳng hay Lý đạo hữu đã làm thế nào mà biết được nơi đây, và từ đâu mà đến vậy?”
Lý Thủy Đạo thầm rùng mình, hắn biết vấn đề này không dễ trả lời, sau khi hít sâu một hơi, mới trấn định lên tiếng: "Ta vốn phiêu bạt trên biển mà đến, rồi ngẫu nhiên gặp được mấy vị đạo hữu Tuệ Chân và Tuệ Định, bọn họ đã mời ta bước lên đảo này."
"Ha ha... Bay qua biển cả tới đây ư?" Phàm Thánh Pháp Vương lộ vẻ không tin.
Lý Thủy Đạo lại dứt khoát giữ nguyên lý do bịa đặt nọ, lợn chết không sợ nước sôi, chỉ cần đối phương hỏi hắn sẽ trả lời là bay tới nơi này từ trên biển, dứt khoát cắn chết câu nói này, cho nên hắn cũng không giải thích thêm một câu nào.
Từ trước đến nay, những lời nói dối vốn là càng giải thích càng nhiều sơ hở, so với buông ra cả ngàn lời, còn không bằng im lặng.
Phàm Thánh Pháp Vương đã nhíu chặt hai hàng lông mày, đôi mắt sáng như đuốc, gã nhìn chằm chằm vào Lý Thủy Đạo, sau đó gần như là gan từng chữ một nói ra: "Ngươi nói dối! Ngươi tên là Lý Kế Đạo, vốn từ Hắc đảo đến đây."
Trên mặt Lý Thủy Đạo lộ vẻ nghi hoặc: "Hắc đảo? Đó là nơi nào? Ta chưa từng nghe nói tới."
Phàm Thánh Pháp Vương hu lạnh một tiếng đáp lời: "Hắc đảo là cái tên ta đặt cho nó, người trên đảo đều là một đám da đen, làn da tối tăm u ám, chúng sùng bái Âm Ảnh Chi Thần."
Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu: "Ta thật sự không biết, ta đang trôi theo dòng nước trên biển, phiêu bạt đã lâu, chưa từng trông thấy Hắc đảo ngài vừa nói."
Ánh mắt Phàm Thánh Pháp Vương lóe dáng như điện, gã vẫn chăm chú nhìn vào Lý Thủy Đạo, dường như muốn nhìn ra một chút sơ hở gì đó trên mặt hắn. Một lát sau, gã hít sâu một hơi, nói: "Được, nếu ngươi đã nói như thế, vậy ngươi có dám theo ta cùng nhau đi tới Hắc đảo một chuyến, nhìn xem đó rốt cuộc là nơi như thế nào hay không?”
Lý Thủy Đạo nghe vậy, trên mặt lộ vẻ ung dung cười nói: "Nếu đảo chủ đại nhân không tin, cứ việc đi đến nơi đó là được."
Vậy mà lại đồng ý dễ dàng như vậy?
Rõ ràng là Phàm Thánh Pháp Vương đang lộ vẻ do dự, gã thầm nghĩ hẳn là mình đã trách lầm người này rồi. Nhưng gã vốn là kẻ đồng thời phản bội cả Chư Thiên Tiên Minh lẫn Âm Ảnh Chi Chủ, mới trốn đến sống tạm ở nơi này, tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấu thân phận của mình được.
Nếu không điều tra rõ lai lịch của người tên Lý Thủy Đạo này, gã sẽ ăn ngủ không yên.
Phàm Thánh Pháp Vương lập tức xoay người đi sang chỗ khác, nói với hai đệ tử phía sau: "Tuệ Chân, Tuệ Định, hai người các ngươi nhanh chóng đi thông báo cho Phù Đồ Tăng tập hợp, chúng ta lập tức ra biển."
Hai gã đệ tử kia nghe vậy, lập tức lên tiếng đáp: "Tuân mệnh!"
Không lâu sau, một trăm lẻ tám vị tăng nhân Kim Đan kỳ tựa như một đám sao băng hội tụ trên quảng trường rộng lớn bên ngoài chùa miếu. Thân hình bọn họ cao ngất, sau lưng đều đeo tấm bia đá nặng nề, trên mỗi tấm bia đá đều có một bức tượng Phật.
Ánh mắt bọn họ sáng như đuốc, tất cả đều hội tụ trên người Phàm Thánh Pháp Vương và Lý Thủy Đạo, để lộ ra một loại cảm giác kiên định và thành kính không thể miêu tả rõ ra.
Phàm Thánh Pháp Vương khẽ gật đầu, trên mặt để lộ ra một tia hài lòng. Thanh âm của gã vang vọng gắp quảng trường: "Chư vị đệ tử, chúng ta xuất phát đi."
Sau khi gã ra lệnh, thân hình chúng tăng nhân khẽ động. Bọn họ điều khiển độn quang, giống như những ngôi sao băng trực tiếp cắt ngang qua chân trời, bay nhanh về phía Hắc đảo thần bí khó lường kia.
Trên đường phi hành, Lý Thủy Đạo nhìn những vị tăng nhân đeo tượng Phật trên lưng đang bay bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia hiếu kỳ. Hắn dò hỏi Phàm Thánh Pháp Vương: 'Đảo chủ, ngài có một trăm lẻ tám đệ tử, đều cõng tấm bia đá trên lưng, không biết có điểm đặc thù gì cần chú ý hay không?”
Phàm Thánh Pháp Vương nghe vậy, trên mặt lộ ra một nụ cười tự hào. Ga mở miệng giải thích: " Lý đạo hữu có điều không biết, một trăm lẻ tám người bọn họ có thể tạo thành chín tâng Phật Tháp Phù Đồ Trận. Trận này một khi bày xuống, có thể trấn áp chư thiên vạn ma, ngay cả Hóa Thần kỳ Ma Tôn đích thân tới, cũng khó có thể làm rung chuyển mảy may."
Sau khi Lý Thủy Đạo nghe xong, trong mắt hiện lên một tia khâm phục, hắn tán thưởng nói: "Quả thật lợi hại, bội phục bội phục. Nhưng đảo chủ à, ta có một chuyện không rõ. Ngài dẫn theo nhiều đệ tử rời khỏi Bồ Đề Đảo như vậy, nếu Hải Giao Vương kia nhân lúc vắng mà vào, công kích Bồ Đề Đảo thì phải làm thế nào?"
Phàm Thánh Pháp Vương nghe vậy, cũng khẽ nhíu mày, sau khi gã trầm tư một lát mới chậm rãi nói: "Về chuyện ngươi vừa nói, ta cũng có cân nhắc rồi. Hải Giao Vương Ngao Liệt kia giảo hoạt dị thường, đúng là khó có thể đoán trước được hành động của hắn. Nhưng ta đã an bài đệ tử ở lại trấn thủ trên đảo rồi, nơi ấy cũng có bố trí pháp trận phòng ngự. Hải Giao Vương kia không thể dễ dàng công phá trận pháp như vậy, huống chỉ bổn tọa có thể giết cái hồi mã thương bất cứ lúc nào, Bồ Đề đảo vẫn có thể bình yên vô Sự."
Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt khâm phục, nói: "Đảo chủ, quả nhiên là suy nghĩ chu toàn."