Chương 1155: U Quang Bồ Đềt!
Chương 1155: U Quang Bồ Đềt!Chương 1155: U Quang Bồ Đềt!
Chương 1155: U Quang Bồ Đê!
Nông phu kia thoáng trâm tư chốc lát mới nói: "Chúng ta chỉ là một đám thôn phu sơn dã không nhìn được đại cục, chỉ nghe phụ thân nói trước kia chúng ta từng ở tại Hoàng Nê thôn, đó là một sơn thôn hẻo lánh, đời đời kiếp kiếp chưa từng trông thấy biển lớn. Mà đừng nói là biển lớn, ngay cả mặt trời mặt trăng cũng chưa từng trông thấy bao giờ, nơi đó chỉ có bầu trời trắng xóa, không ngờ hôm nay có thể chuyển đến bờ biển. Ở nơi này, chẳng những chúng ta có thể tiếp tục làm ruộng, còn có hải sản phong phú, cuộc sống tốt hơn trước kia rất nhiều."
Lý Thủy Đạo khẽ nhướng mày, chỉ cần nghe những lời này cũng đủ biết nhóm phàm nhân ở Bồ Đề đảo vốn đến từ Càn Khôn Linh Vực rồi sau đó, hắn không thay đổi sắc mặt, lại gật đầu khen ngợi: "Nơi này đúng là một mảnh phúc địa."
Trên mặt nông phu để lộ ra một nụ cười hạnh phúc, nói: "Đúng vậy, chúng ta rất cảm kích đảo chủ, mỗi ngày đều sẽ cầu nguyện với Thạch Phật, hy vọng đảo chủ có thể phù hộ chúng ta được bình an, hy vọng năm tháng trôi qua càng ngày càng tốt."
Lý Thủy Đạo nghe vậy, ánh mắt lại chuyển hướng nhìn về phía một tấm bia đá có khắc tượng Phật trong ruộng, tò mò hỏi: "Những tấm bia đá này dùng để làm gì?"
Nông phu kia vội vàng giải thích: "Tiên trưởng đừng coi thường những bức tượng Phật bằng đá này, bọn chúng chính là Bồ Tát sống đó, có thân thông rất linh nghiệm. Mỗi ngày chúng ta đều thành kính cầu nguyện, hy vọng có thể được Bồ Tát phù hộ."
Lý Thủy Đạo lại hỏi: "Thần thông linh nghiệm như thế nào?”
Nông phu kia thoáng suy nghĩ một chút mới nói: "Ta cũng không rõ lắm, chỉ biết rằng từ khi đến nơi này, thu hoạch của thôn chúng ta càng ngày càng tốt, người sinh bệnh cũng ít, tất cả mọi người đều cảm thấy đó là Thạch Phật hiển linh."
Lý Thủy Đạo nghe xong chỉ mỉm cười, rồi cáo từ rời đi.
Trên Bồ Đề đảo, Phật quang lượn lờ, Lý Thủy Đạo chậm rãi tiến lên từng bước, đi dọc theo con đường cổ xưa quanh co bên ngoài một ngôi chùa, sau đó từ từ bước lên bậc thang. Mỗi bước chân của hắn đều cực kỳ ổn định, dường như sợ quấy nhiễu đến sự yên tĩnh của mảnh thánh địa này.
Hai bên đường đều là những tượng Phật san sát, hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc cười hoặc giận, hình thái khác nhau, nhưng đều sinh động như thực.
Mỗi một bức tượng Phật bằng đá đều như đang thì thầm tụng niệm Phật hiệu, truyền lại cảm giác trang nghiêm và thần thánh của Bồ Đề đảo.
Lý Thủy Đạo càng đi càng gần, những đường nét của ngôi chùa miếu trước mắt cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn trong mắt hắn.
Xuyên qua từng bậc cửa, vượt qua tầng tang lớp lớp bậc thang bằng đá xanh, rốt cuộc hắn cũng đi đến trước cửa Đại Hùng bảo điện.
Cánh cửa điện nửa mở, giống như đang chờ đợi hắn đến.
Phật quang từ trong điện tràn ra, hệt như một dòng suối màu vàng, lặng lẽ chảy xuôi trên mặt Lý Thủy Đạo, tăng thêm vài phần trang nghiêm thần bí và siêu phàm thoát tục cho khuôn mặt hắn.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa điện, đi vào trong đó.
Trong điện hương hỏa cực thịnh, khói hương lượn lờ, tiến vào nơi này tựa như đang đặt mình vào trong tien canh.
Nhóm tăng nhân đang ngồi khoanh chân, nhắm mắt tụng kinh, giọng đọc của bọn họ tram thấp mà du dương, giống như tiếng trời, một mực quanh quẩn bên trong đại điện, khiến tâm thần người ta lắng lại.
Nhưng ... ở trong bầu không khí yên lặng này, Lý Thủy Đạo lại cảm nhận được một tia quỷ dị. Ánh mắt của hắn đảo qua chúng tăng, chỉ thấy sắc mặt bọn họ đầy vẻ nghiêm trang, thần sắc chuyên chú, giống như đang tu luyện một loại công pháp thần bí nào đó.
Trên người bọn họ đều tản ra một vầng sáng âm u nhàn nhạt, như ẩn như hiện, nếu không phải Lý Thủy Đạo có được tu vi ngũ giai, hắn tuyệt đối không thể nhìn ra điều bí ẩn trong đó.
Đến cuối cùng, ánh mắt Lý Thủy Đạo dừng lại trên người một vị tu sĩ đang ngồi ở vị trí đầu tiên trong đại điện. Người này mặc áo cà sa màu đen, đang ngồi ngay ngắn trên đài hoa sen, có vẻ uy nghiêm mà thân bí. Trên lòng bàn tay đối phương có một Bồ Đề Tử không ngừng tản ra một vang hào quang u ám, tựa như nó cũng có sinh mệnh của mình, đang chậm rãi nhảy lên, tản ra khí tức quỷ di.
Đó là U Quang Bồ Đề!
Là món chí bảo Âm Ảnh Chi Chủ từng ban cho Phàm Thánh Pháp Vương.
Một cái Bồ Đề đảo nho nhỏ lại có hơn trăm tăng nhân cấp bậc Kim Đan?
Trong khi toàn bộ Bồ Đề đảo chẳng có được bao nhiêu phàm nhân, làm sao có thể sinh ra gần trăm tu sĩ Kim Đan kỳ chứ?
Sợ là người có linh căn cũng không tìm được nhiều như vậy!
Nói cách khác, số lượng này vốn là do U Quang Bồ Đề thúc giục ra.
Dưới ánh sáng âm u của Bồ Đề Tử, dường như các tăng nhân càng thêm chuyên chú, khí tức của bọn họ cũng đang không ngừng biến hóa, có cảm giác tất cả đầu đang trải qua một loại lột xác nào đó.
Lý Thủy Đạo thoáng rùng mình một cái, sau đó chậm rãi thối lui, không quấy ray những tăng nhân này tu luyện nữa. Hắn đi ra khỏi đại điện, đi tới Nghênh Khách điện, lắng lặng chờ đợi.
Qua hồi lâu, hai tăng nhân Thạch Tuệ Chân và Thạch Tuệ Định, dẫn theo một vị tăng nhân mặc áo cà sa màu đen đi vào Nghênh Khách Điện.
Người nọ chính là Phàm Thánh Pháp Vương, dáng người khôi ngô, khí thế như vực, trong mắt lại cất giấu một mảnh trí tuệ sâu không lường được.
Phàm Thánh Pháp Vương chậm rãi mở miệng, trong giọng nói có mang theo vài phần tang thương: "Khách quý giá lâm, không thể tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi."
Lý Thủy Đạo lập tức tiến lên một bước, chắp tay trước ngực, vẻ mặt cung kính thi lễ một cái: "Bái kiến Bồ Đề đảo chủ."
Phàm Thánh Pháp Vương khẽ gật đầu, ánh mắt lưu chuyển trên người Lý Thủy Đạo, tựa như đang tìm kiếm một thứ gì đó: "Tướng mạo của đạo hữu khiến ta nhớ tới một người bạn cũ của ta."
Trong lòng Lý Thủy Đạo hơi động, nhưng không đổi sắc mặt hỏi: 'Không biết người bạn cũ của đảo chủ là ai?"
Đột nhiên ánh mắt Phàm Thánh Pháp Vương trở nên sắc bén, phảng phất như có thể nhìn thấu hết thảy những điều hư ảo: "Cao thủ Thiên Nguyên phái Lý Kế Đạo."
Lý Thủy Đạo hít sâu một hơi, thản nhiên thừa nhận: "Không dối gạt đạo hữu, ta chính là Lý Thủy Đạo của Thiên Nguyên phái, Lý Kế Đạo chính là huynh trưởng ruột thịt của ta. Gia môn bất hạnh! Nhiều năm trước, hắn còn ở Chư Thiên Tiên Minh, vậy mà... Nói thật, đến tận ngày hôm nay ta vẫn rất đau lòng."