Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1154 - Chương 1154: Bồ Đề Đảo!

Chương 1154: Bồ Đề Đảo! Chương 1154: Bồ Đề Đảo!Chương 1154: Bồ Đề Đảo!

Chương 1154: Bồ Đề Đảo!

Vào thời điểm này, có một bóng người khổng lồ đang dần dần hiện lên ở phía xa xa trên mặt biển.

Thân hình gã khổng lồ như núi, bộ lân giáp trên người không ngừng lóe lên một mảnh quang mang màu lam tối, tựa như đang khoác cả một biển sao trên người. Hai mắt gã màu đỏ đậm như máu, phảng phất như ở sâu bên trong con ngươi đang có một vòng xoáy ùn ùn xoay chuyển, muốn cắn nuốt hết thảy sinh mệnh chi quang.

"Hải Giao Vương Ngao Liệt!" Thạch Tuệ Không kinh hô thành tiếng, trong thanh âm có mang theo một tia hoảng sợ.

Thạch Tuệ Chân trâm giọng quát: "Mọi người đừng hoảng hốt, lưng dựa bia đá, Thạch Phật sẽ phù hộ cho chúng ta."

Nhóm khổ hạnh tăng nghe vậy, đều nhao nhao dựa lưng vào bia đá, nhắm mắt tụng niệm tâm kinh. Trên người bọn họ tản ra một luồng Phật quang nhàn nhạt, sinh ra cộng minh cùng Thạch Phật trên bia đá, hình thành nên một tâng vách ngăn vô hình.

Thạch Tuệ Chân mở miệng nói: "Lý đạo hữu, ngươi mau lui ra, cứ để chúng ta đối phó với con Hải Giao Vương này."

Lý Thủy Đạo nghe vậy, cũng gật gật đầu, hắn lập tức lui vê phía sau đám tăng nhân khổ hạnh, tập trung lực chú ý lên lên người Hải Giao Vương Ngao Liệt đang từ từ tới gần.

Thân thể Ngao Liệt vô cùng khổng lồ, gân như đã chiếm cứ toàn bộ mặt biển, phảng phất như mỗi một phiến lân giáp trên người gã đều đã trải qua năm tháng mài giũa, tản ra một mảnh sáng u lam. Ánh mắt gã đỏ như máu, phảng phất như ở chỗ sâu bên trong con ngươi đang có một vòng xoáy không ngừng chuyển động, muốn cắn nuốt hết thảy mọi sinh cơ chung quanh.

Theo quá trình Ngao Liệt tới gần, Lý Thủy Đạo có thể rõ ràng cảm nhận được luồng yêu khí cường đại không ngừng tản ra từ trên người gã, đó là Giao Long chi lực mênh mông vô bờ, dường như muốn lật tung toàn bộ hải vực này lên.

Giao Long chỉ lực?

Trong thoáng chốc, Lý Thủy Đạo lại nhớ đến một vị cố nhân.

Một trăm lẻ tám luồng linh quang lặng yên dung nhập vào trong biển.

Đó là một trăm lẻ tám con linh quy, nhưng sau khi đám nhị giai linh quy đỉnh phong này tiến vào biển, chúng nó lại bị lực lượng Giao Long dọa cho không dám nhúc nhích mảy may, căn bản không thể bế trí được Bích Hải Tuyệt Đào Đại Trận.

Điều này làm Lý Thủy Đạo khẽ nhíu chặt lông mày.

Hiện giờ, hắn đã đạt đến Thiên Tượng Cảnh, theo lý thuyết, bên trong Hư cảnh của hắn có thể xuất hiện tứ giai yêu thú, tam giai yêu thú lại càng có thể tự nhiên tiến hóa ra.

Nhưng thời gian hắn tấn cấp đến Thiên Tượng cảnh quá ngắn, tài nguyên bên trong Hư cảnh còn chưa thể phong phú lên, khiến cho đám linh quy thường dùng để bày trận này vẫn dừng lại ở cảnh giới nhị giai đỉnh phong, chưa có một con nào có thể tự nhiên trưởng thành đến tam giai.

Cũng may con Hải Giao Vương kia cũng không trực tiếp phát động công kích, nó chậm rãi lượn vòng quanh khu vực bia đá chỗ mọi người, mà chưa làm ra bất cứ hành động nào khác. Sau khi dạo qua một vòng, con Hải Giao Vương với hình thể to lớn này lại phát ra vài tiếng hô trầm thấp, dường như đang cảnh cáo cái gì, sau đó mới quay người rời đi.

Nhóm khổ hạnh tăng thấy vậy, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thạch Tuệ Chân mở miệng nói: "Xem ra Hải Giao Vương Ngao Liệt kiêng ki lực lượng của Thạch Phật, chúng ta mau trở ve đảo đi."

Lý Thủy Đạo gật gật đầu, nhưng trong lòng hắn lại hiểu rõ, con Giao Long kia đột nhiên hiện thân cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là nó cố tình đến để cảnh cáo đám tăng nhân này.

Bồ Đề đảo tựa như một viên phỉ thúy độc lập được khảm vào trong mặt nước mênh mông, sóng biếc chập chờn.

Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây mỏng manh rọi xuống hòn đảo nọ, phản chiếu nên một mảnh quang ảnh sặc sỡ.

Cơn gió biển mang theo vị mặn nhàn nhạt và mùi rong biển thơm ngát, nhẹ nhàng thổi qua, xua tan lớp sương mù trên mặt biển, để lộ ra hình dáng của hòn đảo này.

Một đám tăng nhân mặc tăng bào màu xám, khiêng tấm bia đá nặng nề trên vai, chân đạp mây bay, phiêu nhiên mà tới. Khuôn mặt bọn họ trang nghiêm mà kính cẩn, trong mắt lóe lên một mảnh quang mang kiên định.

Sau khi bọn họ đi đến, phảng phất như bầu không khí trên đảo vừa có thêm một tia trang nghiêm thần thánh.

Tăng nhân cầm đầu tên là Thạch Tuệ Chân, gã khẽ gật đầu với Lý Thủy Đạo, nói: "Lý đạo hữu, ngươi đến được hòn đảo này coi như đã an toàn rồi. Đảo chủ thân thông quảng đại, trên đảo có bày ra rất nhiều cấm chế dày đặc, hau hết đám yêu thú bên ngoài đều không dám tiếp cận nơi này."

Lý Thủy Đạo nghe vậy, trên mặt lộ ra một nụ cười cảm kích. Hắn chắp tay nói: "Đa tạ chư vị đại sư đã đưa tiễn, ân tình này Lý mỗ xin ghi nhớ trong lòng."

Sau khi các tăng nhân rời đi, Lý Thủy Đạo bắt đầu cẩn thận quan sát Bồ Đề đảo này.

Chỉ thấy trên đảo có rất nhiều cây xanh râm mát, hương hoa bốn phía, chim chóc vui vẻ hót vang trên đầu cành.

Phía xa xa, có vài tòa kiến trúc cổ xưa được xây dựng dựa vào núi hay nằm bên cạnh sông, mơ hồ để lộ ra vài phần khí tức tiên gia thoát tục.

Nơi phàm nhân cư trú là một thôn xóm yên tĩnh, khói bếp lượn lờ, gà chó cùng kêu (chỉ dân cư đông đúc), tràn ngập cảm giác khói lửa nhân gian.

Hóa ra còn có phàm nhân cư trú trên đảo!

Trong mắt Lý Thủy Đạo hiện lên một tia kinh dị, hắn dạo bước đi về phía một vị nông phu đang vất vả cần cù lao động trong ruộng, vẻ mặt đầy tò mò hỏi: "Vị đại ca này, nhiều thế hệ nhà các ngươi đã sống ở nơi này sao?"

Nông phu nọ dừng cây cuốc trong tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thủy Đạo, thấy khí độ của hắn bất phàm, hiển nhiên là một tu sĩ, vì vậy mới cung kính hồi đáp: "Tiên trưởng có chỗ không biết, không phải nhiều thế hệ chúng ta đã sinh sống ở nơi đây, là nhiêu năm về trước, đảo chủ Bồ Đề đảo lòng dạ từ bị, thấy chúng ta sinh hoạt khốn khổ, mới dùng pháp lực đưa toàn bộ thôn ta, gồm mấy ngàn người cùng nhau đến nơi đây."

Lý Thủy Đạo nghe vậy, không khỏi cảm thán nói: "Thì ra là thế, đảo chủ đúng là công đức vô lượng." Sau đó, hắn lại tiếp tục hỏi: "Vậy trước kia các ngươi cư trú ở nơi nào?"
Bình Luận (0)
Comment