Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1162 - Chương 1162: Dung Hợp Với Càn Khôn Linh Vực!

Chương 1162: Dung Hợp Với Càn Khôn Linh Vực! Chương 1162: Dung Hợp Với Càn Khôn Linh Vực!Chương 1162: Dung Hợp Với Càn Khôn Linh Vực!

Chương 1162: Dung Hợp Với Can Khôn Linh Vực!

Hắn đứng trên con sóng lớn, ống tay áo bồng bênh, ánh mắt lạnh lẽo như đao.

Hải Giao Vương Ngao Liệt đang vung cự trảo, chuẩn bị cho những tăng nhân kia một đòn trí mạng, lại đột nhiên cảm nhận được một luồng uy áp cường đại đánh úp về phía mình. Gã ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Lý Thủy Đạo đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã.

Trong lòng Ngao Liệt run ray không thôi, gã nhớ lại thủ đoạn quỷ dị mà cường đại trước đó của Lý Thủy Đạo, không khỏi sinh ra một loại cảm giác kiêng ky mãnh liệt.

"Ngao Liệt đạo hữu, xin dừng tay." Giọng nói của Lý Thủy Đạo đã trở nên lạnh nhạt mà bình tĩnh: "Những tăng nhân này chính là chiến lợi phẩm của ta, đương nhiên ta sẽ giải quyết, không tới phiên ngươi ra tay.'

Ngao Liệt nghe vậy, tuy không cam lòng nhưng cũng không dám tùy tiện khiêu khích Lý Thủy Đạo. Gã nhìn chằm chằm vào hắn một lát, sau đó hóa thành một luồng sáng, cưỡi mây rời đi. Chỉ trong nháy mắt, gã đã biến mất không còn thấy bóng dáng, chỉ để lại mặt biển hỗn độn với từng con sóng cuộn trào mãnh liệt.

Lý Thủy Đạo liếc mắt nhìn những tăng nhân kia, sau đó hóa thành một luồng sáng, lại lần nữa biến mất không thấy.

Những tăng nhân kia nhìn theo hướng hắn rời đi, trong lòng tràn đầy sợ hãi và bất đắc dĩ. Bọn họ biết, mặc dù nhóm người mình có tu vi Kim Đan kỳ, nhưng ở trước mặt cường giả như Lý Thủy Đạo, tu vi ấy cũng chỉ nhỏ bé như một con kiến hôi mà thôi.

Thạch Tuệ Chân bay lên giữa không trung, đứng ngay phía trước chúng tăng, cao giọng la lên: “Chư vị đồng tu, trước tiên hãy cứu đồng bạn đã bị rơi xuống nước đã, sau đó trở về Bồ Đề Đảo, thủ vững trận pháp!"

Lời nói của gã giống như tiếng chuông sớm trống chiều, đã đánh thức ý chí chiến đấu trong lòng chúng tăng.

Ngay lập tức, chúng tăng nhân nhao nhao hành động, có người điều khiển pháp bảo xoay quanh trên mặt biển, tìm kiếm đồng bạn vừa bị rơi xuống nước, cũng có người trực tiếp lặn xuống nước, thi triển thân thông cứu những tu sĩ đã bị trọng thương kia lên.

"Sư huynh, mau bắt lấy tay ta!" Một tăng nhân trẻ tuổi nhìn thấy một tu sĩ rơi xuống nước đang ra sức giẫy giụa, vội vàng vươn tay ra.

Tên tu sĩ vừa rơi xuống nước kia lập tức lộ vẻ mặt cảm kích, gã nắm lấy tay tăng nhân trẻ tuổi nọ, hai người cùng nhau trồi lên mặt nước.

"Đa tạ sư đệ đã cứu giúp!" Tu sĩ rơi xuống nước thở hổn hển nói.

"Sư huynh nói quá lời, chúng ta đều là sư huynh đệ của Bồ Đề Đảo, nên giúp đỡ lẫn nhau." Tăng nhân trẻ tuổi khiêm tốn đáp lại.

Lúc này, phần lớn các tu sĩ rơi xuống nước deu đã được cứu lên khỏi mặt biển. Bọn họ đều có tu vi Kim Đan kỳ, nếu không phải bị trọng thương rơi xuống nước thì lúc sau cũng không cần người cứu chữa.

Sau cuộc chiến tranh vừa rồi, tuy Bồ Đề đảo chủ đã bị ma tu giết chết, nhưng những người khác vẫn còn hoàn hảo, không tổn hao gì.

Chỉ có điều... không có Bồ Đề đảo chủ, Bồ Đề Đảo bên kia tựa như đã mất đi người tâm phúc, lòng người tan rã là điều không thể tránh khỏi.

Vô Biên Hải.

Một con linh quy lặng lẽ trôi bồng bênh trên sóng biếc vô biên, có một thanh niên đang ngồi trên lưng nó.

Hai mắt hắn nhắm nghiền, từng sợi hắc khí quấn trên cánh tay giống như những luồng sương khói u ám, liên tục tản ra khí tức quỷ dị mà sâu thẳm.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Lúc này, chiếc bình ngọc từng thuộc về Tấn Vân Tử đang nằm trong tay Lý Thủy Đạo, Âm Ảnh Chi Lực như thủy triều tràn vào, chẳng mấy chốc đã ăn mòn tầng cấm chế phía trên bình ngọc, sau đó thuận lợi luyện hóa nó.

Rất nhanh, bóng dáng Lý Thủy Đạo đã lóe lên, hắn lập tức biến mất, đã tiến vào bên trong chiếc bình ngọc kia rồi.

Đây là một cái Càn Khôn Linh Vực, bởi vậy không gian bên trong nó giống hệt một thế giới khác. Nơi này có một ngàn vạn mẫu thổ địa rộng lớn, với núi non trùng điệp, sông ngòi ngang dọc, nhưng không có biển rộng bao la hùng vĩ.

Nơi này có nông phu canh tác, có thôn xóm đứng sừng sững trên đồng bằng, nhưng không có tung tích của yêu thú.

Trên bầu trời, chỉ có một mảnh hào quang màu trắng xám, không có mặt trời hay trăng sao.

Lý Thủy Đạo lơ lửng giữa không trung, ánh mắt sáng như đuốc, hắn quét mắt nhìn khắp thế giới xa lạ này.

Trong lòng hắn biết, khẳng định là Tấn Vân Tử và Phàm Thánh Pháp Vương sẽ giấu kín kho báu của mình ở đây, có lẽ kho bàu này đang ở một nơi hẻo lánh nào đó, hoặc là nằm bên trong một khu sơn động có vẻ bình thường.

Nhưng nơi này rộng đến một ngàn vạn mẫu thổ địa, muốn tìm kiếm từng tấc đất, chẳng khác nào mò kim đáy biển.

Huống chị, với tu vi của bọn họ, tất sẽ thiết lập trận pháp trùng điệp để giấu kín và bảo vệ bảo vật của mình.

Lý Thủy Đạo hít sâu một hơi, một tia kiên quyết hiện lên trong mắt hắn. Hắn biết, phương pháp đơn giản nhất để hoàn thành mục đích này chính là nuốt chửng hoàn toàn thế giới trước mắt, để Hư Cảnh của hắn có thể dung hợp với nó.

Sau đó, với tư cách là chủ nhân của thế giới, hắn có thể dễ dàng điều khiển toàn bộ mọi thứ của thế giới này, cũng có thể đào móc ra tất cả những món bảo vật đang được ẩn giấu ở nơi đây.

Vấn đề là hiện tại, hắn đang ở trong Tiên giới...

Khi ở nơi này, Lý Thủy Đạo không thể tùy tâm sở dục triển khai Hư Cảnh của chính mình, bởi vậy, hắn chỉ có thể thu chiếc bình ngọc này vào trong Hư Cảnh, sau đó triển khai nó, dùng Hư Cảnh của mình chậm rãi nuốt chửng lấy nó.

Trải qua một khoảng thời gian dài suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng Lý Thủy Đạo cũng quyết định biến ý nghĩ thành hành động.

Hắn rời khỏi Càn Khôn Linh Vực trong bình ngọc, một lần nữa bước vào bên trong Vô Biên Hải với vạn cơn sóng lớn.

Vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, hai tay hắn nhanh chóng kết ấn rồi nhẹ nhàng vung lên, chiếc bình ngọc kia lập tức hóa thành một luồng sáng, biến mất trong lòng bàn tay hắn.

Nó đã tiến vào Hư Cảnh của hắn rồi.

Trong Hư Cảnh của Lý Thủy Đạo, là cảnh tượng rất khác lạ.

Ngọc Nương nửa người nửa rắn và Kim phu nhân nửa người nửa bò cạp đang bận rộn rèn đúc một tòa tế đàn thật lớn ngay trên vùng sa mạc yên tĩnh.

Tại khoảnh khắc này, chiếc bình ngọc kia đang bay lơ lửng giữa không trung phía trên tế đàn, không ngừng tản ra một mảnh linh quang nhàn nhạt.
Bình Luận (0)
Comment