Chương 1161: Thu Hoạch Chiến Lợi Phẩm!
Chương 1161: Thu Hoạch Chiến Lợi Phẩm!Chương 1161: Thu Hoạch Chiến Lợi Phẩm!
Chương 1161: Thu Hoạch Chiến Lợi Phẩm!
"Âm!"
Một tiếng động thật lớn vang lên, chấn động truyền đến làm mặt biển trào dâng từng cơn sóng mãnh liệt, thậm chí Phàm Thánh Pháp Vương còn không kịp rên lên một tiếng đã đột ngột ngã xuống, thân tử đạo tiêu.
Ánh mắt Lý Thủy Đạo lạnh như băng, cực kỳ lạnh lẽo. Mặc dù hắn không động đậy nhưng quanh thân lại dâng lên một luồng hắc khí nồng đậm, giống như đến từ Cửu U Địa Phủ, mang theo hàn ý khiến người ta sợ hãi.
Nguyên Anh của Phàm Thánh Pháp Vương vừa mới thoát ly nhục thân, còn chưa kịp phản ứng đã bị luồng khí đen này bao lấy. Nó hoảng sợ giãy giụa, phát ra tiếng kêu yếu ớt nhưng không làm nên chuyện qì.
Lý Thủy Đạo chỉ gảy nhẹ ngón tay, lại có cảm giác Nguyên Anh kia đang bị một luông sức mạnh vô hình nào đó dẫn dắt, nó lập tức hóa thành một luồng sáng rồi bị thu vào trong túi của hắn.
Ngay sau đó, Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng vung tay lên, chiếc áo cà sa màu đen trên người Phàm Thánh Pháp Vương tự động bong ra, bay xuống, rơi vào tay hắn. Trên chiếc áo cà sa kia có thêu từng chuỗi Phật văn vô cùng phức tạp, tản ra kim quang nhàn nhạt, rõ ràng là một món pháp bảo bất phàm.
Hắn lại cong ngón tay búng ra, một chuỗi Phật châu rơi từ trên cổ Phàm Thánh Pháp Vương xuống, rơi vào lòng bàn tay hắn.
Phật châu kia, viên nào viên nấy đều tròn trịa, mỗi một viên đều tản ra ánh sáng nhu hòa, dường như đang ẩn chứa một loại sức mạnh thần bí nào đó.
Sau đó, ánh mắt Lý Thủy Đạo dừng lại phía trên U Quang Bồ Đề trong tay Phàm Thánh Pháp Vương. Bồ Đề Tử kia tản ra một luồng sáng yếu ớt, có cảm giác bên trong đang ẩn chứa trí tuệ và sức mạnh vô cùng vô tận.
Thứ này chính là bảo vật hàng đầu của Âm Ảnh Chi Chủ, giá trị không thể đo lường, hắn khẽ cười một tiếng, cũng đưa tay nhận lấy hạt Bồ Đề Tử kia.
Cuối cùng, ánh mắt của Lý Thủy Đạo nhìn đến chiếc bình ngọc vẫn được Phàm Thánh Pháp Vương giấu ở bên hông. Bình ngọc kia có màu trong suốt, tản ra mùi thơm ngát nhàn nhạt, hiển nhiên nó cũng là một món bảo bối hiếm có.
Lý Thủy Đạo đã từng nhìn thấy món bảo vật này, nó chính là "Can Khôn Linh Vực" của Tấn Vân Tử.
Càn Khôn Linh Vực này vốn là một món chí bảo không gian, khẳng định là bên trong vẫn còn phần lớn gia sản đã bị Phàm Thánh Pháp Vương giấu đi.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Lý Thủy Đạo còn không có ý định buông tha cho thi thể của Phàm Thánh Pháp Vương. Chỉ thấy hắn lật bàn tay một cái, một luông hắc khí tuôn ra, trực tiếp bao phủ thi thể Phàm Thánh Pháp Vương vào trong đó, rồi hóa thành một luông ánh sáng màu đen, nhanh chóng biến mất trong tay áo hắn.
Toàn bộ quá trình diễn ra liền mạch lưu loát vô cùng, Lý Thủy Đạo ra tay cực nhanh, khiến cho người ta nhìn mà líu lưỡi.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả tài vật trên người Phàm Thánh Pháp Vương đều bị hắn lấy đi, không để lại dù chỉ là một chút dấu vết. Một trăm lẻ tám tăng nhân vốn dựa vào uy thế của Phật Tháp Phù Đồ Trận để trôi nổi giữa không trung, nhưng lúc này đây, do người chủ trận là Phàm Thánh Pháp Vương đã chết, trận pháp kia cũng tan rã ngay trong nháy mắt sau đó.
Bọn họ hệt như một bầy chim đã mất đi chủ, chỉ biết sững sờ đứng nguyên tại chỗ mất một lúc, sau đó vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ và phẫn nộ.
Thạch Tuệ Chân trợn tròn hai mắt, cất giọng nói đầy rẫy hận thù: "Ma tu! Ngươi dám giết đảo chủ của ta, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!"
Mặt mũi Thạch Tuệ Định cũng lộ vẻ dữ tợn, gã nghiến răng nghiến lợi nói: "Thù này không đội trời chung, chúng ta nhất định sẽ đuổi giết ngươi đến chân trời góc biển, để ngươi trọn đời không được siêu sinhl"
Bọn họ nhao nhao tế ra pháp bảo, lại hóa thành từng luồng ánh sáng muốn đuổi theo Lý Thủy Đạo. Nhưng Lý Thủy Đạo chỉ cười lạnh một tiếng, thân hình lập tức hóa thành một luồng lưu quang, để lại tàn ảnh mờ nhạt giữa hư không, chỉ trong nháy mắt đã trực tiếp biến mất khỏi tâm nhìn của mọi người rồi.
Đúng vào lúc này, đột nhiên dưới mặt biển lại phun lên một cơn sóng kinh người, đi kèm với đó là một tiếng long ngâm muốn chấn động cả màng nhĩ.
Chỉ thấy Hải Giao Vương Ngao Liệt phá sóng lao ra. Thân thể cao lớn kia tản ra một luồng khí thế khủng bố, cứ như một ngọn núi di động, làm cho người ta nhìn mà phát sợ.
Một trăm lẻ tám tăng nhân thấy vậy, tâm trí vốn đang phẫn nộ đã chuyển thành căng thẳng vô cùng. Bọn họ biết rõ sự lợi hại của Hải Giao Vương, nếu đơn đả độc đấu, không một ai trong số bọn họ có thể là đối thủ của gã này. Vì vậy, cả đám nhao nhao dựa sát vào nhau, chuẩn bị một lần nữa kết thành Phật Tháp Phù Đồ Trận đi đối phó với kẻ địch.
Nhưng tình huống tiếp theo lại khiến cả đám vô cùng tuyệt vọng.
Bởi vì không cần biết bọn họ cố gắng như thế nào cũng không thể kết thành Phật Tháp Phù Đồ Trận với uy lực vô cùng vô tận trước kia.
Tuy bức tượng đá sau lưng bọn họ có thể hình thành một màn sáng màu đen, tụ hợp tu vi của bọn họ lại để ngăn cản một đòn của Hải Giao Vương, nhưng làm như vậy chắc chắn không thể đỡ nổi mấy đòn.
Gương mặt Hải Giao Vương Ngao Liệt tràn đầy sát ý, gã nhe răng cười nói: "Đám lừa trọc các ngươi, lúc trước ỷ vào Phật Tháp Phù Đồ Trận đi ức hiếp tộc ta, chiếm lấy vùng biển này. Hôm nay Bồ Đề đảo chủ đã chết, ta nhất định phải đánh chết toàn bộ đám tôm tép nhãi nhép các ngươi để giải mối hận trong lòng tal"
Nói xong, gã lập tức vung cự trảo vỗ về phía những tăng nhân kia.
Chỉ thấy một con sóng lớn kinh thiên động địa theo đó mà dâng lên, dường như muốn xé rách toàn bộ khung trời.
Tuy những tăng nhân kia đã ra sức ngăn cản, nhưng ở trước mặt sức mạnh khủng bố này, lực phòng ngự của bọn họ lại trở nên yếu ớt như tờ giấy.
"'A ——" Từng tiếng kêu thảm vang lên, liên tục có tăng nhân bị sóng lớn đánh trúng, chật vật ngã xuống biển. Nhưng Hải Giao Vương Ngao Liệt lại không hề có ý định dừng tay, gã nhe răng cười, vẫn tiếp tục tấn công, có vẻ như muốn đánh chết toàn bộ những tăng nhân này.
Đúng vào lúc này, một bóng người vốn ở phía chân trời lại nhanh chóng bay đến như một ngôi sao băng. Hắn chính là Lý Thủy Đạo đã đi rồi mà quay lại.