Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1166 - Chương 1166: Triển Khai Kế Hoạch!

Chương 1166: Triển Khai Kế Hoạch! Chương 1166: Triển Khai Kế Hoạch!Chương 1166: Triển Khai Kế Hoạch!

Chương 1166: Triển Khai Kế Hoạch!

Tiềm Long Tại Uyên!

Đây là một môn đại thần thông của Long tộc, chỉ cần Hải Giao Vương Ngao Liệt hóa thân thành một con cá chạch không hề bắt mắt là có thể ẩn nấp thân hình dưới nước, mà một khi gã ở trong trạng thái này, thì ngay cả tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng không thể cảm giác được.

Người khác không thể cảm nhận được gã, nhưng cảm giác của gã lại như gương sáng, có thể dễ dàng nhìn rõ hết thảy mọi động tĩnh ở trên mặt biển.

Nửa năm trước, một tu sĩ có thực lực cường đại đột nhiên xuất hiện tại vùng hải vực này, hắn chỉ dựa vào sức lực của bản thân đã giết được Bồ Đề đảo chủ vốn uy chấn một phương.

Sau đó, người này cứ loanh quanh ở trên biển, giống như một con sói đơn độc đang tìm kiếm con mồi tiếp theo.

Ngao Liệt cảm nhận được sự uy hiếp mãnh liệt khiến gã ăn ngủ không yên, sợ mục tiêu kế tiếp của tu sĩ này sẽ là mình.

Ngao Liệt cứ nhẫn nhịn nửa năm như thế, nhưng người này vẫn cứ luẩn quẩn không đi, ngày ngày đều ngồi trên một con rùa đen bơi qua bơi lại khiến Ngao Liệt có cảm giác như mắc nghẹn ở cổ họng, rất là khó chịu.

Để xác minh xem, rốt cuộc là khi nào tu sĩ này mới chịu rời đi, Ngao Liệt đã phái Xà Cừ nữ yêu Dao Tuyền Cẩn am hiểu huyễn thuật đến thăm dò. Thân hình Dao Tuyền Cẩn thướt tha, khuôn mặt kiêu mị, huyễn thuật của nàng có thể mê hoặc kẻ địch, khiến đối phương rơi vào trong ảo cảnh.

Dao Tuyền Cẩn đã thuận lợi tiếp cận vị tu sĩ kia. Nàng cười nói dịu dàng, bắt chuyện với tu sĩ ấy. Có cảm giác hai người này rất hợp ý nhau, nói chuyện thật vui vẻ.

Ngao Liệt ẩn sâu dưới đáy biển, lẳng lặng chăm chú quan sát tất cả. Trong lòng gã tràn ngập hiếu kỳ và lo lắng.

Gã tò mò vì không biết tu sĩ kia vốn là thần thánh phương nào, lại có thể chém giết Bồ Đề đảo chủ.

Gã cũng lo lắng, không biết liệu Dao Tuyền Cẩn có thể thành công thăm dò ra hư thực của tu sĩ kia hay không, hay liệu nàng làm chuyện này có gặp phải nguy hiểm gì hay không.

Tu sĩ kia tán gẫu với Dao Tuyền Cẩn cực kỳ hợp ý, chỉ loáng một cái đã đến ban đêm.

Màn đêm buông xuống, vô số ánh sao chiếu lên mặt biển. Dao Tuyền Cẩn triệu hồi cái vỏ sò lớn của nàng, mời tu sĩ kia tiến vào trong đó. Vỏ sò chậm rãi khép lại, giống như một hộp báu thần bí, che giấu bóng dáng của hai người.

Ngao Liệt vẫn một mực lo lắng chờ đợi ở dưới đáy biển sâu. Gã không thể nhìn thấy tình huống bên trong vỏ sò, chỉ có thể dựa vào cảm giác để phỏng đoán động tĩnh ở nơi kia. Gã lo lắng Dao Tuyên Cẩn sẽ rơi vào nguy hiểm, càng lo lắng mình đột nhiên ngoi đầu lên, sẽ bị tu sĩ kia đánh chất.

Dường như vào khoảnh khắc này, thời gian đã trở nên dài dằng dặc đến kỳ lạ, dường như mỗi một khắc trôi qua đều như đang giày vò gã.

Rốt cục, khi ánh mặt trời đầu tiên của sáng sớm hôm sau chiếu xuống, cái vỏ sò bí ẩn kia cũng chậm rãi mở ra, một nam một nữ rời khỏi nơi đó.

Ngao Liệt cẩn thận quan sát vị tu sĩ kia, lại phát hiện sắc mặt hắn vẫn như thường, dường như không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì. Còn Dao Tuyền Cẩn, lại mặt mày do ửng, hai mắt tỏa sáng, có cảm giác đã trải qua một chuyện sung sướng gì đó rồi.

Ngao Liệt khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra Dao Tuyền Cẩn không bị thương tổn. Nhưng đồng thời, gã cũng cảm thấy khiếp sợ đối với thực lực của vị tu sĩ này. Hắn có thể dễ dàng phá giải huyễn thuật của Dao Tuyền Cẩn như thế, thậm chí còn khiến nàng sinh lòng sung sướng, rốt cuộc là tu vi như thế nào?

Càng nghĩ trong lòng Ngao Liệt cùng sục sôi mãn liệt, cơn nghi hoặc như thủy triều trào dâng.

Ánh mắt gã lóe lên một tia thâm thúy, đang chuẩn bị cẩn thận đi hỏi thăm Dao Tuyền Cẩn để nàng giải đáp nghi hoặc trong lòng mình, nhưng điều khiến Ngao Liệt không thể ngờ nổi, chính là Dao Tuyên Cẩn lại cùng tên tu sĩ kia trực tiếp hóa thành một luồng độn quang, biến mất ở phía chân trời.

Trong mắt gã lóe lên một tia khó hiểu, lại có một chút thất vọng, thậm chí là cả phẫn nộ không thôi. ...

Bồ De Đảo.

Trên Vô Biên Hải có một hòn đảo hoang chứa linh khí.

Từ khi đảo chủ Phàm Thánh Pháp Vương ngã xuống trong tay ma tu, các tăng nhân trên đảo hệt như những con thú bị nhốt trong lồng, ngày đêm khổ tu, chỉ vì bảo vệ một phương tịnh thổ này.

Nhưng đã mất đi 'U Quang Bồ De' tẩm bổ, tu vi của bọn họ tăng trưởng cực kỳ chậm chạp, chậm như rùa bò, thậm chí nửa năm đã trôi qua mà không thấy có chút tiến bộ nào.

Những "Phù Đồ Tu tâm tính kiên định còn có thể cố gắng chống đỡ, nhưng những người tâm tính nóng nảy đã bắt đầu sinh ra cảm giác chán nản.

Thạch Hành Không là một trong số đó. Gã vốn là một trong một trăm lẻ tám "Phù Đồ Tử", nhưng vì nóng nảy, khó có thể chịu được nỗi khổ tu luyện, nên hôm nay gã đã lặng yên rời khỏi Bồ Đề đại điện, đi tới chỗ ở của phàm nhân.

Cuộc sống ở đây có một loại cảm giác yên tĩnh và an lành cực kỳ đặc biệt của phàm trần.

Thạch Hành Không đi trên con đường nhỏ giữa đồng ruộng, cảm nhận lớp bùn đất mam xốp dưới chân, trong lòng bắt đầu trào dâng cảm giác bình tĩnh đã lâu không thấy. Gã nhẹ nhàng đặt bức tượng Phật bằng đá nặng nề sau lưng xuống, thay vào đó là cái cuốc mà đám nông phu thường dùng, bắt đầu giúp nông phu cuốc ruộng.

Tuy động tác của gã có vẻ ngượng nghịu vụng về, nhưng mỗi một lần vung cuốc đều tràn ngập chân thành và cố gắng. Nhóm nông phu nhìn gã bằng ánh mắt tán thưởng và cảm kích.

"Tiểu sư phụ, đã vất vả cho ngươi rồi." Lão nông phu lau mồ hôi trên trán, mỉm cười nói với Thạch Hành Không.

Thạch Hành Không lắc đầu, đáp lại một tiếng: "Thí chủ nói quá lời, có thể làm chút chuyện trong khả năng cho chư vị, là vinh hạnh của bần tăng."

Lão nông dân nghe xong càng thêm cảm kích không thôi, lão lập tức mời Thạch Hành Không tới ngủ lại nhà mình.

Thạch Hành Không mỉm cười đồng ý, gã đi theo lão nông phu kia tới nhà của lão, chỉ thấy một vị nữ tử thanh lệ thoát tục đang thêu hoa bên trong. Dung nhan của nàng tựa như đóa hoa sen mới nở, tươi mát thoát tục, làm cho người ta đã gặp là khó quên.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment