Chương 1167: Mê Huyền Độc Đan!
Chương 1167: Mê Huyền Độc Đan!Chương 1167: Mê Huyền Độc Đan!
Chương 1167: Mê Huyễn Độc Đan!
Thạch Hành Không ngơ ngác nhìn nữ tử, dường như gã đã bị vẻ đẹp của nàng thu hút rồi. Trong lòng gã dâng lên một loại cảm giác kích động khó có thể diễn tả bằng lời, cứ như vừa có một luồng sức mạnh đang dẫn dắt gã... hãy mau tới gần nàng.
"Cô nương... Thạch Hành Không khẽ lên tiếng, giọng nói có chút run rẩy.
"Tiểu nữ Dao Tuyền Cẩn, bái kiến tiểu sư phụ." Nàng hơi khom người, giọng nói nhẹ nhàng êm tai.
Thạch Hành Không bị giọng nói này hấp dẫn, tựa như vừa nghe được âm thanh của tự nhiên. Trong lòng dâng lên một luông xúc cảm mãnh liệt, gã thực sự muốn ôm Dao Tuyền Cẩn vào lòng, vĩnh viễn cũng không buông ra.
Trên mặt Thạch Hành Không lộ vẻ si mê, từng bước từng bước tới gân Dao Tuyền Cẩn. Cứ như thế, một tăng nhân tu hành vốn không gần nữ sắc, đã nhanh chóng trầm luân.
Rầm ram.
Chẳng ngờ Thạch Hành Không lại quỳ rạp xuống trước mặt Dao Tuyền Cẩn, gương mặt như si như dại nói: "Ta muốn cưới nàng! Đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn yêu nàng! Dù làm một con chó của nàng, ta cũng bằng lòng!"
Ánh mắt Dao Tuyền Cẩn trở nên sắc bén, quả nhiên ... Tiên Tôn nói không sai, tuy những tăng nhân này ý chí kiên định, nhưng chung quy lại, bọn họ cũng chỉ là tu sĩ tam giai, trong lòng lại có mê chướng vì tu vi không thể tiến thêm, nên rất dễ bị mê hoặc.
Nàng lấy một viên đan dược màu trắng sữa từ trong tay áo ra, đưa tới trước mặt Thạch Hành Không: An cái này đi, ta sẽ tin ngươi."
Thạch Hành Không không chút do dự lập tức nhận lấy viên đan dược nọ, dứt khoát nuốt xuống.
Gã vốn không biết rằng viên đan dược kia chính là độc đan tứ giai do Lý Thủy Đạo dùng nước bọt của Dao Tuyên Cẩn luyện chế thành - Mê Huyễn Độc Đan. Loại độc đan này có thể điều khiển tâm thần của người khác, khiến người ta rơi vào trong ảo cảnh vô tận.
Thạch Hành Không nhanh chóng cảm nhận được uy lực của độc đan. Trước mắt gã bắt đầu hiện ra các loại cảnh tượng kỳ ảo, dường như gã vừa đặt mình vào trong một thế giới mộng ảo.
Trong khi ấy, huyễn thuật của Dao Tuyền Cẩn lại càng thêm lợi hại, nàng có thể cho gã nhìn thấy bất kỳ điều gì gã muốn thấy, cũng như cho gã nghe được bất kỳ thanh âm gì gã muốn nghe.
Bên ngoài có huyễn thuật điều khiển, bên trong có kịch độc ăn mòn, chẳng mấy chốc, Thạch Hành Không đã rơi vào hoàn cảnh không thể tự kiềm chế được.
Vốn dĩ huyễn thuật của Dao Tuyền Cẩn chỉ có thể điều khiển gã được một thoáng chốc thôi, nhưng hiện giờ, chỉ cần kịch độc trong cơ thể không giải được, thì Thạch Hành Không sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi huyễn thuật, chỉ có thể nghe lời Dao Tuyên Cẩn Ngôn, giống như một con rối.
Đây chính là "tự nhiên chi đạo" trong miệng Lý Thủy Đạo.
Hắn dùng huyễn thuật kết hợp với độc đan, sáng tạo ra một loại thủ đoạn điều khiển hoàn mỹ.
Với loại thủ đoạn này, kể cả người có tâm tính kiên định đến đâu, cũng khó có thể thoát khỏi sự điều khiển của nó.
Mà Thạch Hành Không chính là vật hi sinh đầu tiên của loại thủ đoạn này. ... Bồ Đề Tự, Bồ Da Đảo.
Đại Hùng Bảo Điện nguy nga đứng vững, mái hiên cong vút, khí thế khoáng đạt, giống như Tiên Cung.
Có một vị tăng nhân áo vàng đang ngồi ngay ngắn trên đại điện, gương mặt gã mờ ảo như bị một tang sương mù mỏng manh bao phủ, khiến người ta không thể nhìn rõ dung mạo. Trang phục trên người gã cực kỳ tôn quý, tăng bào bằng gấm, thêu thùa kim tuyến, khảm nạm châu ngọc, tận tình thể hiện cảm giác xa hoa.
Bàn tay gã nhẹ nhàng vê một viên U Quang Bồ Đề, hào quang lưu chuyển, chiếu rọi lên khuôn mặt thành kính của mỗi vị tăng nhân đang có mặt bên trong đại điện.
Chỉ thấy một trăm lẻ tám tăng nhân đang đứng trang nghiêm trong đại điện, bọn họ cõng tượng Phật bằng đá trên lưng, đó là một tấm bia đá vuông vức, phía trên có khắc tượng Phật trang nghiêm.
Khuôn mặt bọn họ tràn đầy thành kính, tất cả đều nhắm mắt tụng kinh, Phật quang xông thẳng tận trời, hòa lẫn với khí tức thần thánh bên trong đại điện.
Bên cạnh tăng nhân áo vàng có một nữ ni đang đứng, nàng mặc tăng bào mộc mạc, lại khó che giấu được dáng người nổi bật.
Rõ ràng bộ tăng bào kia rộng thùng thình, lại mơ hồ để lộ ra đường cong lả lướt bên trong, chỉ cần thoáng trông thấy cảnh này cũng đủ khiến huyết mạch người ta sôi sục.
Ni cô này chính là Xà Cừ nữ yêu Dao Tuyền Cẩn, nàng am hiểu huyễn thuật, sở trường dùng tư thái yêu diễm để mê hoặc chúng sinh.
Chính dhuyễn thuật của nàng đã khiến cho một trăm lẻ tám tăng nhân này sinh ra cảm giác nể sợ và thành kính đối với tăng nhân áo vàng.
Ánh mắt vị tăng nhân áo vàng lóe lên một tia sâu thẳm, hắn quét mắt nhìn đám tăng nhân bên trong đại điện, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Hôm nay tu luyện 《 Thiên Cương Địa Sát Trấn Ma Phù Đồ Kinh ) , chư vị phải thành tâm hướng Phật, mới có thể thành tựu chính quả."
Nhóm tăng nhân cùng tụng kinh, thanh âm vang dội, quanh quẩn bên trong đại điện. Dao Tuyền Cẩn lại nhẹ nhàng cười một tiếng, trực tiếp thi triển huyễn thuật trong tay, Phật quang lóe sáng trong đại điện, dường như đang đặt mình vào trong ảo cảnh.
Quá trình tu luyện lập tức tiến hành trong khí thế hừng hực, mãi cho đến khi kết thúc, tăng nhân mặc áo bào vàng mới mở miệng lần nữa: 'Ăn linh đan, nó sẽ giúp các ngươi tu hành."
Dao Tuyền Cẩn nghe vậy, lập tức lấy ra từng viên linh đan màu trắng sữa trong tay áo, lần lượt đưa chúng cho các tăng nhân. Vẻ mặt các tăng nhân đều chết lặng, giống như đã bị huyễn thuật khống chế, sau khi nhận linh đan, cả đám lập tức nuốt vào không chút do dự.
Đợi cho đến khi tất cả mọi người đều đã ăn linh đan, tăng nhân áo bào vàng mới hài lòng gật đầu, lại lần nữa tuyên bố: "Tiếp tục tu luyện vòng thứ hai, cố gắng đạt tới tinh tiến."
Các tăng nhân lại nhắm mắt tụng kinh, bắt đầu một vòng tu luyện mới. Dao Tuyền Cẩn vẫn đứng một bên, khóe miệng khẽ nhếch, để lộ ra một nụ cười yêu dị, dường như nàng đang chờ mong một điều gì đó.
Pháp hội kết thúc, một trăm lẻ tám vị tăng nhân lần lượt rời đi, Đại Hùng Bảo Điện lập tức trở nên trống trải yên tĩnh.
Lúc này, Dao Tuyền Cẩn vẫn đứng bên cạnh tăng nhân áo vàng, nàng nhanh chóng cởi bộ tăng bào rộng thùng thình trên người xuống. Tăng bào trượt đi, để lộ ra dáng người xinh đẹp của nàng.