Ba ngày, tổng cộng cho ra tám mươi tám tấm thẻ đen, còn lại khoảng một trăm mười hai thẻ trắng không dám xuất chiến.
Từ ngày mùng 1 tháng 9 tới mùng 3 tháng 9, báo danh tham gia tông môn thí luyện chấm dứt.
Tổng kết lại, có hai trăm tám mươi tám đệ tử tới tham gia thí luyện, trong đó có tám mươi tám người chết trận, một trăm mười hai người chưa chiến.
Ngày thứ tư, sơn cốc thí luyện phong bế, thí luyện chính thức bắt đầu...
Tu sĩ Lễ đường mặc áo bào trắng đứng phía trên phong thạch (tảng đá trên đỉnh núi), tay nâng một cuốn quyển trục, cao giọng nói: "Tô Tiểu Ngọc, Lạc Binh lên sân khấu."
Tô Tiểu Ngọc và Lạc Binh đều có thẻ đen, hơn nữa cả hai đều là xà tham.
"Đây là chuẩn bị cho bọn họ chém giết lẫn nhau, quyết đấu ra thẻ đỏ ư?" Lý Thủy Long lầm bầm lầu bầu hỏi.
"Không có khả năng! Mục đích tông môn tổ chức thí luyện chính là khiến cho cường giả càng mạnh, mà không phải để cường giả tiêu hao lẫn nhau." Giọng nói của Lý Thủy Đạo vang lên từ phòng giam cách vách. Lúc này chân mày của hắn cũng nhíu chặt lại, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
"Quan tâm tới hắn làm gì, dù sao cũng phải giết thôi." Tô Tiểu Ngọc chẳng hề để ý nói.
Một lát sau...
Hai vị xà tham thẻ đen Tô Tiểu Ngọc và Lạc Binh đứng cạnh nhau dưới đáy khe sâu nhuộm máu, mà phía đối diện hai người bọn họ lại là hai người thẻ trắng.
Ánh mắt Tô Tiểu Ngọc đầy vẻ kiên định mà quyết tuyệt, lợi hại mà thấu triệt, bên trong để lộ ra khát vọng đối với chiến đấu.
Lạc Binh bên cạnh, khóe miệng hơi cong lên, để lộ ra tự tin và chờ mong đối với chiến đấu.
Hai người bọn họ chẳng hề sợ hãi chút nào, khí trường vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng hai người thẻ trắng đối diện lại khác, ánh mắt bọn họ xoay chuyển không ngừng, để lộ ra bất an và sợ hãi trong lòng.
Một người đã nhíu chân mày lại thành một đường, cả gương mặt đều toát ra nỗi lo lắng đối với nguy hiểm bản thân sắp gặp phải. Trong khi đó, khóe miệng của người còn lại đang không ngừng run rẩy, dường như rất muốn che giấu cảm xúc bất an trong lòng, nhưng thân thể đang run lên nhè nhẹ, lại biểu hiện rõ ràng tâm lý khẩn trương và không có lấy một chút tự tin nào.
Chiến đấu bắt đầu!
Hai đấu hai.
Trận này không phải chiến đấu mà là kết án.
Bởi vì gần như trong nháy mắt, Tô Tiểu Ngọc và Lạc Binh đã giết chết hai người đối phương.
Mà hai người đối phương lại vừa vặn có đồng tham là con rết.
Ngũ hành mộc sinh hỏa.
Đây là một trận thí luyện được người ta cố ý an bài, khiến cho kẻ yếu hy sinh, làm cho cường giả càng mạnh.
Phía trên sân đấu màu máu đã có thêm hai bộ thi thể, và mấy con trùng trăm chân bị chém thành vài đoạn.
Tô Tiểu Ngọc và Lạc Binh liên thủ, lấy thực lực tuyệt đối giết chết hai người thẻ trắng.
Lúc này, không khí giữa hai người bọn họ lại lập tức chuyển thành căng thẳng.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Vẻ mặt dần dần vặn vẹo, cuối cùng là rút kiếm chĩa thẳng về phía nha.
Lạc Binh lộ ra kiếm thuật khiến người khác phải sợ hãi thở than, chỉ thấy thanh trường kiếm trên tay gã tung bay như Thần ưng giương cánh, nhưng đáng tiếc, lại không thể ngăn cản được công kích của Tô Tiểu Ngọc.
Mấy hiệp sau, Lạc Binh bị đánh bại, gã đành phải từ bỏ chiến lợi phẩm, chủ động nhảy vào suối nước, rời khỏi sân đấu sinh tử.
Tô Tiểu Ngọc triệu hồi ra hồng xà, một mình hưởng thụ chiến lợi phẩm.
Tô Tiểu Ngọc và Lạc Binh đều còn sống quay trở về lồng giam của chính mình, thẻ bài của hai người bọn họ biến thành thẻ đỏ.
Giết một người thẻ đen, giết hai người thẻ đỏ.
Tô Tiểu Ngọc thu lợi càng nhiều, ngoại trừ một trăm công huân, độc tính xà tham của nàng vừa trải qua một lần chân chân chính chính gia tăng.
Lại nói, dấu hiệu cho thấy người nọ đã bước vào Thông Linh cảnh hậu kỳ chính là ngũ độc đồng tham thức tỉnh độc vân thần thông, độc lực càng mạnh, uy lực của độc vân thần thông càng lớn.
Ngũ độc đồng tham phải cắn nuốt thiên hạ vạn độc, mới có thể cường hóa độc lực của bản thân, mà trong đó lại lấy kịch độc ngũ hành tương sinh là lựa chọn hàng đầu.
Cái gọi là tông môn thí luyện kia chính là Ngũ Độc môn dựng lên một cái đài cao, rồi khiến cho cường giả càng mạnh, kẻ yếu đi tìm chết, cá lớn nuốt cá bé… Cũng chỉ như vậy mà thôi.
Ngày thứ tư, tổng cộng chiến mười bảy trận.
Tất cả những tu sĩ thẻ trắng có đồng tham con rết đều bị giết sạch rồi. Quyết đấu theo hình thức kết án này đã biến toàn bộ bọn họ trở thành quân lương cho tu sĩ xà tham.
Trong đó, Tô Tiểu Ngọc liên tục lên sân hai lần, chém giết bốn người, một ngày ăn được bốn con rết.
Hiện tại, nàng mới mười năm, mười sáu tuổi, chỉ sợ vừa bước qua hai mươi tuổi là có thể thăng cấp Thông Linh hậu kỳ.
Lúc chạng vạng, mười người Tô Tiểu Ngọc, Lạc Binh được phép rời khỏi khe sâu thí luyện.
Tới hiện tại, toàn bộ những tu sĩ thẻ trắng có đồng tham con rết đều bị giết sạch rồi, nếu mặc kệ bọn họ giết chóc, bọn họ cũng chỉ có thể giết chết tu sĩ thẻ đen có đồng tham con rết mà thôi.
Nhưng mục đích tông môn tổ chức thí luyện này lại chính là khiến cho cường giả càng mạnh, mà không phải để tiêu hao nội tình bản thân tông môn.
Đang lúc hoàng hôn, Tô Tiểu Ngọc đứng ngoài cửa phòng giam, chăm chú nhìn về phía Lý Thủy Đạo trong phòng giam, dịu dàng nói: "Sư huynh, ta cáo biệt với ngươi."
"Chiến lực của Tiểu Ngọc sư muội mạnh mẽ tuyệt đối, ngày khác thăng cấp Thông Linh cảnh hậu kỳ cũng chỉ là chuyện nhỏ." Lý Thủy Đạo mỉm cười nói.
Tô Tiểu Ngọc chắp tay, ôm quyền trước ngực, vẻ mặt trang trọng mà chân thành, nói: "Sư huynh, Tiểu Ngọc còn kém sư tỷ quá xa, ngày sau nếu có cơ hội, Tiểu Ngọc nguyện mời ngươi đến động phủ của sư tôn ta, phẩm trà nói chuyện cùng sư tỷ."
Lý Thủy Đạo nhìn bóng dáng Tô Tiểu Ngọc đi xa, khẽ hít một hơi, nói: "Ta nào dám ôn chuyện cùng sư tỷ ngươi, ta tránh nàng còn không kịp."
Hôm sau, đến lượt thẻ đen thằn lằn đối chiến với thẻ trắng độc xà, tiếp tục tiến hành hình thức xử quyết.
Ngũ hành hỏa sinh thổ.
Lần này, tông môn muốn hy sinh toàn bộ đám tu sĩ thẻ trắng độc xà, thành tựu cho tu sĩ thẻ đen thằn lằn.
Từ lúc sáng sớm, Lý Thủy Long đã bắt đầu run rẩy toàn thân, hàm răng không ngừng va vào nhau lập cập.
Rất nhanh đã đến lượt Lý Thủy Long.