"Đạo ca, huynh còn Bụi Long Đảm Thiềm Thừ hay không?" Lý Thủy Long run giọng hỏi, đây là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của gã.
"Không có." Lý Thủy Đạo trả lời như chém đinh chặt sắt.
Có thể cấp cứu, tuyệt không ôm đồm!
Cấp cứu là ân, ôm đồm là cừu!
Huống chi Lý Thủy Đạo cần là một chiến hữu, mà không phải một tên phế vật lúc nào cũng phải chờ hắn đến chùi đít cho mình.
Nghe được tin tức tuyệt vọng như thế, nhưng Lý Thủy Long lại không run rẩy, ngược lại trên môi gã thoáng cười khổ một cái, rồi xoa xoa sài đao trong lòng, trong lòng đã ôm quyết tâm phải chết, chui ra bên ngoài lồng giam, đi thẳng xuống sân đấu tuyệt tử dưới trung tâm khe sâu này.
Đồng tham thằn lằn: Ngô Cửu Linh, Lý Thủy Long đối chiến với hai tu sĩ thẻ trắng có đồng tham con rắn.
Hai đấu hai.
Ngô Cửu Linh giành ra tay trước, lấy uy thế sói đói vồ mồi, nhằm về phía hai địch nhân đối diện. Còn Lý Thủy Long, lại lui về phía sau mấy bước... cuối cùng là đứng thẳng từ xa xem cuộc chiến, tọa sơn quan hổ đấu.
Ngô Cửu Linh lấy một địch hai, không đủ khả năng, trong lúc vội vàng lập tức gấp giọng hô to: "Ngươi tát bụi độc có uy lực lớn như vậy, vì sao không ra tay?"
Lý Thủy Long: "..."
Lý Thủy Long kiên quyết ngoảnh mặt làm ngơ đối với thỉnh cầu ra tay của Ngô Cửu Linh, vẫn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Ngô Cửu Linh muốn thoát ly chiến trường, đáng tiếc hai tu sĩ xà tham nọ lại cắn chết Ngô Cửu Linh, thề chết không bỏ qua cho gã.
Bọn họ biết rõ đạo lý ‘đả thương hai tay không bằng chặt đứt một ngón’, so sánh với phân tán hỏa lực bị hai người đối phương giết chết, không bằng hợp lực giết chết một người, lại hợp lực giết chết một người khác, đây chính là đường sống duy nhất của bọn họ.
Ngô Cửu Linh khổ không nói nổi, vài lần đã muốn dẫn chiến hỏa tới bên người Lý Thủy Long, nhưng không lần này thành công cả.
Dù sao Lý Thủy Long cũng không phải thằng ngốc, gã cứ một mực lang thang khắp chiến trường, quyết tâm "Không tham chiến".
Rơi vào đường cùng, Ngô Cửu Linh chỉ có thể vận dụng đòn sát thủ cuối cùng của mình.
Chỉ thấy gã nhanh chóng lấy một tấm pháp phù bên trên có khắc chú văn cổ xưa từ trong lòng ra, nắm chặt trong tay.
Sau đó, Ngô Cửu Linh ngưng tụ pháp lực trong cơ thể, lại rót lực lượng vào bên trong pháp phù.
Theo quá trình gã kích hoạt chú văn, pháp phù lập tức tản ra quang mang chói mắt.
Một luồng pháp thuật rộng lớn vô cùng, giống như cơn sóng lớn ầm ầm cuốn về phía đối thủ.
Hai tu sĩ thẻ trắng lập tức cảm thấy thân thể bị trói buộc, trực tiếp chết đi.
Bản thân Ngô Cửu Linh cũng bị trọng thương, khó có thể chống đỡ, cuối cùng trực tiếp ngã xuống đất, không thể đứng lên được nữa.
Tới lúc này, Lý Thủy Long mới chậm rì rì tiến vào chiến trường. Chỉ thấy gã cầm sài đao trong tay, chém giết hai con độc xà trọng thương, sau đó thả đồng tham thằn lằn của mình ra ngoài, thống thống khoái khoái ăn một bữa no.
Tu sĩ Lễ đường cao giọng tuyên bố môn hạ của Độc Thủ lão nhân Lý Thủy Long thắng lợi.
Nhưng cũng vì Lý Thủy Long không giết thêm người nào, bởi vậy tấm thẻ của gã vẫn có màu đen, hơn nữa còn không nhận được bất cứ điểm công huân nào.
Có điều… không cần phải nghi ngờ gì nữa, trong trận chiến này gã chính là người thắng lớn nhất.
Lại nói, tuy Lý Thủy Long không cố ý, nhưng gã lại giống như một cái que chọc phân, kéo lệch hướng đi của những trận thí luyện kế tiếp.
Vốn dĩ trận chiến giữa hai thẻ đen và hai thẻ trắng là kết án, nhưng tới thời điểm hiện tại, nó lại trở thành một trò chơi càng âm hiểm hơn.
Có ví dụ sờ sờ ngay trước mắt khiến đám tu sĩ thẻ đen khác hiểu được rằng, địch nhân nguy hiểm nhất thường là đồng đội bên người.
Tới cuối cùng, quyết đấu đã diễn biến thành một trận chiến kỳ lạ, rõ ràng là đồng đội nhưng kẻ nào kẻ nấy đều đề phòng cảnh giác với nhau, thậm chí còn trực tiếp áp dụng phương thức nếu không phải ngươi khoanh tay đứng nhìn, thì chính là ta bàng quan đứng ngó.
Vốn dĩ một trận chiến có thể chấm dứt vô cùng nhanh chóng, lại kéo dài cực lâu.
Nếu không phải đã có quy định chiến đấu chỉ được gói gọn trong vòng nửa canh giờ, bằng không cả bốn người tham chiến đều phải chết, chỉ sợ một trận chiến này còn có thể đánh từ sáng sớm đến đêm khuya.
Thậm chí còn có vài lần xuất hiện biến hóa hệt như một trò đùa, đó là hai tu sĩ thẻ trắng đoàn kết nhất trí, đã ngược gió lật bàn chém giết thẻ đen, giành được thắng lợi cuối cùng.
Thẻ trắng biến thẻ đen, thẻ đen biến thẻ chết.
Mà người khởi xướng nên hết thảy những chuyện này, cái tên "Lý Thủy Long" âm hiểm giả dối đã bị lan truyền, khiến cho rất nhiều người khi nhắc đến gã đều nghiến răng nghiến lợi mà gọi là "Lý Âm Long".
Lý Thủy Đạo nghe được tin tức này, lại thoáng thở phào một hơi, cũng may danh xưng âm hiểm giả dối này không có rơi xuống cái tên của hắn, nếu không... Ách, chẳng phải đã quá bất ổn rồi?
(Lý Âm…Đạo)
Trải qua một trận chiến này, Lý Thủy Long cũng thuận lý thành chương tiến vào Thông Linh cảnh trung kỳ.
Vốn dĩ Thông Linh cảnh không có bình cảnh, chỉ cần có linh vật sung túc cung cấp, là tu sĩ có thể thăng cấp mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Ngũ Độc môn thà bồi dưỡng nên một cường giả, cũng không cần mười tên phế vật.
Phế vật đều là quân lương của cường giả.
Lúc chạng vạng, Lý Thủy Long được phép rời khỏi khe sâu thí luyện, đứng trước cửa lao tù của Lý Thủy Đạo, tâm trạng kích động: "Nếu không phải huynh cho đệ một túi Bụi Long Đảm Thiềm Thừ, ta đã sớm mất mạng. Ta không có pháp lực, không có vũ kỹ, là huynh vươn tay giúp đỡ, kéo huynh đệ ta một phen, về sau cái mạng này của ta chính là của huynh."
Lý Thủy Đạo cũng cảm thán nói: "Đệ có được tâm tính cường giả không sợ sinh tử, đó mới là nguyên nhân chân chính giúp đệ sống sót. Đệ phải nhớ kỹ rằng, người càng không sợ chết, lại càng không dễ chết, ngược lại kẻ càng sợ chết sẽ chết càng nhanh. Đương nhiên, cẩn thận là điều quan trọng, nhưng có thể sinh ra dũng khí không màng sinh tử, mới là điểm mấu chốt chân chính để cầu sống từ trong chỗ chết!"
Những lời này, Lý Thủy Đạo không chỉ nói cho Lý Thủy Long nghe, hắn càng muốn nói cho chính bản thân mình nghe hơn.
Nếu quá mức cẩn thận, bảo thủ, rất dễ bị tông môn phán định là quân lương cho cường giả, là phế vật cần bị hy sinh.