Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1194 - Chương 1194: Tội Gì Phải Cố Chấp Như Thế?

Chương 1194: Tội Gì Phải Cố Chấp Như Thế? Chương 1194: Tội Gì Phải Cố Chấp Như Thế?Chương 1194: Tội Gì Phải Cố Chấp Như Thế?

Chương 1194: Tội Gì Phải Cố Chấp Như Thế?

Lý Thủy Đạo chắp hai tay trước ngực, mặt mũi tràn đầy từ bi, thở dài nói: "Thí chủ, tội gì phải cố chấp như thế? Sinh tử đều có số mệnh, nhất định không thể tùy tiện động sân niệm."

Uyên Cẩn Du nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia hàn ý. Nàng cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp nâng ngón tay lên, một luồng tiên lực dồi dào phóng thẳng lên trời. Trong miệng nàng âm thầm niệm chú ngữ, đột nhiên một tia sét xuất hiện ngay giữa vạn dặm trời quang, sau đó bầu trời biến sắc, mây đen ùn ùn kéo đến, sấm sét đánh xuống không ngừng.

Chỉ thấy một luồng kim quang sáng chói như cầu vông nhanh chóng bắn từ lòng bàn tay mảnh khảnh của Uyên Cẩn Du ra ngoài, lại trực tiếp bay thẳng lên chín tầng mây.

Tia sáng vàng kia nhanh chóng biến thành một luồng kiếm quang màu vàng vô cùng to lớn, phảng phất như vật từ trên trời đến, đánh xuống từ trên bầu trời mây đen dày đặc, nhắm thẳng vào Lý Thủy Đạo.

Phía trên kiếm quang là một vầng hào quang chói mắt, dường như bên trong còn ẩn chứa sức mạnh hủy thiên diệt địa vô cùng vô tận.

Kiếm ý sắc bén vô cùng, có cảm giác nàng muốn chém tan hết thảy mọi thứ trên thế gian này thành bột mịn.

Chỉ trong nháy mắt, kiếm quang đã rơi xuống, phong vân xung quanh cũng biến sắc, linh khí trong thiên địa đều bị nó hấp dẫn, giống như đang muốn cùng nhau chứng kiến một kiếm huy hoàng này.

Nhát kiếm này của Uyên Cẩn Du không chỉ chém về phía Lý Thủy Đạo, còn chém thẳng về phía tu sĩ của Vân Miểu Tiên Tộc. Nếu Lý Thủy Đạo lựa chọn tránh đi, khẳng định là luồng kiếm quang kia sẽ vô tình chém chết toàn bộ đám tu sĩ Vân Miểu Tiên Tộc đang đứng sau lưng hắn.

Giờ phút này, Uyên Cẩn Du đã dốc toàn lực ứng phó, nàng không chỉ dùng hết pháp lực trong người, mà còn tỉ mỉ tính toán, muốn dùng kẻ yếu làm con tin, bức Lý Thủy Đạo phải chống đỡ nhát kiếm này.

Nàng đã suy tính cực kỳ kỹ càng hết thảy mọi tình huống có thể xảy ra, không ôm tâm lý may mắn, lại hoàn toàn coi Lý Thủy Đạo là đối thủ cùng giai với mình, và không he nương tay.

Hoặc là không chiến thì thôi, nhưng một khi đã khai chiến, tất sẽ dùng toàn bộ sức lực để ứng phó, Vĩnh viễn cũng không khinh địch!

Khi phải đối mặt với một kiếm như thiên kiếp phủ xuống này, đám tu sĩ Vân Miểu Tiên Tộc đang đứng phía sau Lý Thủy Đạo đều lộ vẻ mặt hoảng sợ. Nhưng uy thế do luông kiếm quang kia tản ra lại giống như một tầng gông xiềng vô hình, trực tiếp trói chặt bọn họ ngay tại chỗ, khiến bọn họ không thể động đậy nổi. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh cự kiếm màu vàng rõ ràng là đã nhắm thẳng về phía mình kia, từ trên trời giáng xuống.

Dường như vào khoảnh khắc này, cả thiên địa đều bị một kiếm này chi phối, tất cả những âm thanh đều biến mất, chỉ còn lại tiếng vang chói tai của kiếm quang cắt qua không khí, cùng với ánh mắt kiên định mà lạnh lùng của Uyên Cẩn Du.

Đối mặt với luông kiếm quang màu vàng khổng lồ như thiên kiếp phủ xuống ấy, vẻ mặt Lý Thủy Đạo vẫn tự nhiên như thường, dường như hắn đã sớm hiểu rõ tất cả.

Chỉ thấy hắn chắp hai tay trước ngực, khẽ tụng niệm một câu Phật hiệu, âm thanh du dương mà sâu xa, tựa như trực tiếp xuyên thấu thế gian hỗn loạn và ồn ào náo động này.

Theo quá trình tụng niệm, một chuỗi Bồ Đề Châu lặng yên bay từ trong tay áo hắn ra ngoài, chúng nó không ngừng xoay quanh hắn, không ngừng bay múa giữa không trung, tản ra một quang sáng âm u mờ nhạt.

Luồng u quang này dần dần khuếch tán, sau đó trực tiếp ngưng tụ thành Phật ảnh khổng lồ, cao trăm †rượng, uy nghiêm mà trang trọng.

Vị đại Phật kia nhẹ nhàng vung tay lên, một luông sức mạnh nhu hòa mà cường đại nhanh chóng tuôn ra từ lòng bàn tay, rồi trực tiếp lao đến, nghênh đón kiếm quang màu vàng kia.

Ngay tại khoảnh khắc hai luồng lực lượng nọ va chạm vào nhau, một tiếng nổ đỉnh tai nhức óc âm am bộc phát.

Dưới tác dụng của Phật lực, kiếm quang màu vàng kia dần dần tiêu tán, nhanh chóng hóa thành điểm điểm kim quang biến mất trên không trung.

Ngay sau đó, thân hình của vị đại Phật kia biến đổi, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một tòa Phật tháp kim quang lóng lánh.

Tháp này cao vút trong mây, nguy nga đồ sộ. Xung quanh Phật tháp tản ra một mảnh Phật quang nhàn nhạt, Phật quang nhu hòa mà thần thánh, phảng phất như có thể tẩy rửa hết thảy tạp niệm và bụi bậm trong lòng người.

Uyên Cẩn Du lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng cường đại, đột nhiên giáng xuống. Nó nặng nề như núi cao, hung hăng trấn áp toàn bộ cơ thể nàng.

Để rồi ngay sau đó, cơ thể nàng đã bị Phật tháp lấp lánh ánh vàng kia nuốt chứng, trực tiếp bị giam cầm bên trong.

Phật tháp tràn ngập uy nghiêm, Phật quang như lưỡi kiếm sắc bén, vô tình đâm vào mỗi tấc da thịt trên người nàng, khiến nàng cảm nhận được từng cơn đau đớn và áp lực trước nay chưa từng có.

Thậm chí nàng còn có cảm giác mình chính là một con ma đầu tà ác nhất thế gian, cần bị trấn áp, cần bị tra tấn, cần bị hủy diệt.

Uyên Cẩn Du cảm thấy linh hồn của mình đang run ray, tựa như có thể bị Phật quang kia xé thành mảnh nhỏ bất cứ lúc nào.

Tại thời điểm Bồ Đề Phật ảnh khổng lồ kia đột nhiên xuất hiện, rôi dễ dàng ngăn cản được luồng kiếm quang màu vàng từ trên trời giáng xuống của Uyên Cẩn Du, nó đã khiến tất cả mọi người hiểu rằng mình nhìn nhầm rồi. Nhất là đám tu sĩ của Động Uyên Tiên Tộc.

Lúc trước, bọn họ còn đang xì xào bàn tán về tu vi của Lý Thủy Đạo nhưng giờ khắc này, tất cả đều ngậm miiệng lại, trên mặt lộ vẻ kinh hoàng.

"Điều này... Điều này làm sao có thể?" Một vị tu sĩ của Động Uyên Tiên Tộc lẩm bẩm nói, mặc dù thanh âm của gã rất nhỏ nhưng trong bầu không khí yên tĩnh này, nó lại trở nên đặc biệt rõ ràng.

"Hóa Thần kỳ... Hắn thật sự là tu sĩ Hóa Thần kỳ!" Một vị tu sĩ khác kinh hô, trong mắt tràn đầy khiếp sợ và kinh hãi.

Kẻ khởi xướng cho hết thảy những chuyện này chính là Thư Mông, hiện giờ, gã đang cảm nhận được kịch độc hùng mạnh không ngừng phát tác trong cơ thể, sinh mệnh đã đi đến phút cuối.

Gã nằm guc xuống đất, mở to hai mắt nhìn luông Phật ảnh tỏa ra u quang uy nghiêm kia, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Vì sự ngạo mạn của mình, gã đã phải trả giá bằng cả tính mạng. Tại giây phút lâm chung, trong lòng chỉ còn lại cảm giác hối hận vô cùng.
Bình Luận (0)
Comment