Chương 1196: Tu Luyện Không Dễ, Không Cần Thiết Phải Liều Mạng...
Chương 1196: Tu Luyện Không Dễ, Không Cần Thiết Phải Liều Mạng...Chương 1196: Tu Luyện Không Dễ, Không Cần Thiết Phải Liều Mạng...
Chương 1196: Tu Luyện Không Dễ, Không Cần Thiết Phải Liêu Mạng...
Thạch Sâm Duệ vung cây Trấn Hải Huyền Nham Chùy trên tay lên, trong lúc nhất thời, hắc quang bắn ra bốn phía, tiếng nổ rung trời.
Những viên Hắc Thủy Tinh Lăng (lăng trụ thủy tinh màu đen) kia giống như lợi kiếm, trực tiếp bắn tung về bốn phương tám hướng, đánh thẳng xuống nước biển, lập tức làm dấy lên từng cơn sóng to gió lớn.
Dưới đòn oanh kích kinh khủng của cây chùy đá màu đen, sóng biển vốn hung mãnh là thế lại trở nên yếu ớt như tờ giấy, liên tiếp vỡ tan ra.
Bên ngoài trận pháp, sau một chuỗi những tiếng nổ rung trời, màn sáng màu xanh nước biển rơi vào trong chấn động vô cùng vô tận ấy, lại bắt đầu run rẩy.
Ánh mắt của đám tu sĩ đang vây xem trên đảo, đều dồn dập khóa chặt vào khu chiến trường kịch liệt này, trong lòng tràn ngập khẩn trương và chờ mong.
"Chỉ sợ trận pháp này không chống đỡ nổi!" Lạc Vân Hiên thấp giọng thở dài, trong giọng nói đầy rẫy sâu lo.
"Tu vi của Thạch Sâm Due đúng là sâu không lường được, uy thế như vậy, nếu để cho hắn thoát khốn lao ra, chỉ sợ hậu quả khó mà lường được." Lạc Vũ Dao lắc đầu cảm khái, trong mắt lóe lên một mảnh quang mang kính sợ.
Trong lúc nhất thời, tiếng nghị luận của đám tu sĩ vây xem liên tiếp vang lên...
Chỉ thấy vết rách phía trên màn sáng càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng, nó không chịu nổi những đòn công kích như mưa rền gió dữ của Thạch Sâm Duệ, đã am ầm vỡ vụn.
Thạch Sâm Due cầm Trấn Hải Huyền Nguyên Chùy trong tay, rốt cuộc cũng phá vỡ được màn sáng màu xanh nước biển kia. Trên mặt gã lộ ra một nụ cười đắc ý, giống như đã thấy được ánh rạng đông của thắng lợi.
Nhưng ngay khi gã sắp sửa buông lỏng một hơi, đột nhiên ở phía chân trời lại nứt ra một khe hở, chỉ thấy một luồng Phật quang chói mắt từ trên trời giáng xuống, chỉ trong nháy mắt đã thu Thạch Sâm Duệ vào trong một tòa Phật tháp kim quang lóng lánh.
Các tu sĩ vây xem, trông thấy biến cố bất thình lình xảy ra này, đều nghẹn họng nhìn trân trối.
"Hóa ra tòa trận pháp Phật Tháp kia còn có thể thả ra Phật quang nhiếp địch. Lần này xem như Thạch Sâm Due đã bại rồi." Trên mặt Lạc Vũ Dao tràn đầy kinh ngạc nói.
Lạc Vân Hiên đứng ở một bên, trong mắt lóe lên quang mang phức tạp. Gã trầm giọng nói: "Không ngờ lại có biến số như vậy, e rằng lần này Thạch Sâm Due lành ít dữ nhiều rồi."
Nhóm tu sĩ của Vân Miểu và Động Uyên lại đang nghị luận ầm ï, trong nhóm bọn họ, có người cảm thấy tiếc hận cho Thạch Sâm Duệ, nhưng có người lại cho rằng đây là chuyện đã nằm trong dự liệu.
"Thạch Sâm Due có thực lực kinh người, nhẹ nhàng phá vỡ thủy trận, thì hiện giờ, mặc dù đã bị Phật trận trấn áp, nhưng bên trong tòa Phật trận kia lại có đến hai tu sĩ Hóa Thần kỳ, cũng không biết có trấn được hay không." Một tu sĩ của Tiên tộc Vân Miểu lo lắng nói.
"Yên tâm đi, Phật quang này chói mắt như thế, khẳng định là trận pháp này tuyệt đối không tầm thường. Hai đại tu sĩ Hóa Thần kỳ của Động Uyên Tiên Tộc tất bại." Người còn lại lên tiếng nói.
Không thờ ơ lạnh nhạt giống như Vân Miểu Tiên Tộc, bên phía Động Uyên Tiên Tộc lại sôi trào như nước nóng.
"Sâm Due lão tổ và Cẩn Due lão tổ là cột chống trời của tộc ta, hai người bọn họ đều là đại năng Hóa Thần kỳ, sao có thể tùy tiện bị một người ngoài vây khốn bên trong trận pháp? Chứng kiến tình hình này, sao chúng ta có thể ngồi yên không quan tâm được?" Một trưởng giả với khuôn mặt uy nghiêm tức giận quát lớn, giọng nói của lão chấn động khắp nơi, lập tức làm tình cảm quần chúng phẫn nộ dâng trào.
Trong lúc nhất thời, chúng tu sĩ Động Uyên Tiên Tộc đều nghị luận ầm ï, tâm trạng kích động không thôi.
Năm tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lóe lên một tia kiên định. Bọn họ khẽ động thân hình, trực tiếp hóa thành năm luồng độn quang, bay nhanh về phía Lý Thủy Đạo, chuẩn bị xum vào vây công hắn.
Lý Thủy Đạo khẽ phất ống tay áo, chỉ trong khoảnh khắc, kim quang đã lấp lóe đầy trời, vô số kim liên xuất hiện giữa hư không, chậm rãi bay xuống dưới. Tuy những đóa kim liên này chỉ có uy lực Trúc Cơ kỳ, nhưng mỗi một đóa đều ẩn chứa kịch độc, một khi bị đánh vỡ, sẽ phóng ra kịch độc đủ để độc chết tu sĩ Kim Đan.
Thư Mông kia, đến chết cũng không biết mình đã trúng độc như thế nào.
Năm tên tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thấy vậy, sắc mặt đều biến đổi. Mặc dù bọn họ có thể dễ dàng đánh vỡ những đóa kim liên này, nhưng ai cũng không muốn dính vào vật kịch độc kia. Ai biết những loại kịch độc này có thể độc chết tu sĩ Nguyên Anh hay không?
Tu luyện không dễ, không cần thiết phải liều mạng...
"Kim Liên Phật Môn này quá mức lợi hại, chúng ta bất lực rồi." Một tu sĩ trong đó cau mày nói.
"Mặc dù chúng ta không sợ loại kịch độc này, nhưng nếu dính vào nó, lại khó tránh khỏi phiền phức." Một tu sĩ khác tiếp lời nói.
Năm người nhìn nhau, đều thấy được ý tứ muốn rút lui từ trong mắt đối phương.
"Chư vị đạo hữu! Đại chiến giữa tu sĩ Hóa Thân Kỳ không phải chuyện đùa, để tránh tai bay vạ gió, chúng ta mau rút lui thôi." Theo một tiếng thét to, năm tên tu sĩ Nguyên Anh Kỳ này đã trực tiếp bay ra khỏi hòn đảo nhỏ ấy.
Vốn dĩ tình cảm quần chúng của đám người Động Uyên Tiên Tộc đang phẫn nộ bừng bừng, cũng dần dần an tĩnh lại. Bọn họ yên lặng, lòng đầy hổ thẹn, ngại ngùng với tổ tông, nhưng cũng chỉ có thể cùng nhau bay ra khỏi hòn đảo nhỏ này.
Mặc dù bọn họ rất xấu hổ, nhưng tốc độ phi hành lại không chậm chút nào. ...
Trên hòn đảo.
Phật Tháp Phù Đồ Trận đã hóa thành một tòa tháp lớn màu vàng, trực tiếp treo cao trên bầu trời, Phật quang lưu chuyển, thần thánh trang nghiêm.
Trong trận pháp, Thạch Sâm Duệ ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt lóe ra một tia nghiêm trọng.
Tòa Phật tháp trận này hoàn toàn khác biệt so với tòa Bích Hải Tuyệt Đào Đại Trận vừa bị gã hóa giải, bên trong để lộ ra một luồng uy lực không gì sánh nổi.
Cả hai vốn không phải trận pháp có cùng đẳng cấp.