Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1207 - Chương 1207: Lấy Quân Chế Thần, Lấy Chủ Áp Phụ!

Chương 1207: Lấy Quân Chế Thần, Lấy Chủ Áp Phụ! Chương 1207: Lấy Quân Chế Thần, Lấy Chủ Áp Phụ!Chương 1207: Lấy Quân Chế Thần, Lấy Chủ Áp Phụ!

Chương 1207: Lấy Quân Chế Thần, Lấy Chủ Áp Phụ!

Lý Thủy Đạo vốn định luyện chế tấm da Huyết Ngạc này thành một kiện pháp y cà sa cường đại, nhưng thuộc tính nguyên thủy của loại vật liệu này lại khiến cho quá trình luyện chế nó rơi vào khốn cảnh.

Trên thực tế, tính chất của tấm da Huyết Ngạc ngũ giai này thích hợp nhất để luyện chế pháp bảo huyết đạo, một khi pháp y mở ra, sẽ hiện rõ khung cảnh biển máu cuồn cuộn, uy lực vô cùng.

Nhưng Lý Thủy Đạo vốn là cao tăng Phật môn, sao có thể đụng vào ma công Huyết đạo?

Mùi tanh hôi kia không hề ăn khớp với sự thanh tịnh và trang nghiêm của Phật môn.

Tại tiên giới có câu nói 'Trúc cơ không hối hận, nghĩa là công pháp tu luyện chú ý đến sự thuần túy, vốn không tồn tại tình huống kiêm dung.

Nói cách khác, tu sĩ tu luyện công pháp Phật môn tuyệt đối không thể kiêm tu ma công Huyết đạo, nếu trên người tu sĩ Phật môn lại có huyết quang lượn lờ, thì không cần phải suy nghĩ nhiêu thêm đã có thể khẳng định được luôn, đối phương chính là hòa thượng giả.

Hiện giờ Lý Thủy Đạo đã ngưng kết ra một viên Phật đan thượng phẩm, cũng chính là cao tăng Phật môn hàng thật giá thật, há có thể tùy tiện để cho bản thân mình dính phải một chút máu tươi, làm tổn hại hình tượng cao tăng của mình?

Nhưng làm thế nào để giải quyết vấn đề khó khăn này đây?

Căn cứ vào kinh nghiệm luyện khí mấy trăm năm qua của Lý Thủy Đạo, biện pháp đơn giản nhất chính là thay đổi tài liệu chính để luyện khí.

Lấy quân chế thần, lấy chủ áp phụ.

Tài liệu chính sẽ dùng một món bảo vật với linh khí mênh mông cuồn cuộn, trực tiếp đè ép đặc tính huyết tà của tấm da Huyết Ngạc, nhưng muốn biến một tấm da Huyết Ngạc ngũ giai làm tài liệu phụ trợ, thì tài liệu chính ít nhất cũng phải là ngũ giai, tốt nhất vẫn là một món linh tài Phật môn từ ngũ giai trở lên.

Tuy sản vật bên trong Hư Cảnh của Lý Thủy Đạo khá là phong phú nhưng lại không có loại bảo vật này.

Nếu thay đổi tài liệu chính thì nên luyện chế như thế nào?

Đối với loại chuyện này, trong đầu hắn có trăm câu hỏi nhưng không tìm được lời giải đáp, chỉ cảm thấy phiên muộn dị thường, bèn dứt khoát rời khỏi phòng luyện đan, đi vào trong đình viện.

Đình viện yên tĩnh tường hòa, hương hoa thơm nức, dường như có thể xoa dịu đi sự bực bội trong lòng người.

Lý Thủy Đạo chậm rãi dạo bước trong đình viện, có ý đồ muốn tìm kiếm linh cảm luyện khí. Đột nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn về phía biển rộng phương xa, trên biển rộng không có chút khác thường nào, mặt biển vẫn có một mảnh sóng nước lấp loáng, phảng phất như có ngàn vạn sinh linh đang chơi đùa ở trong đó.

Đột nhiên, toàn bộ bau trời tối sam lại, giống như có đại hắc ám gì đó sắp giáng lâm.

Lý Thủy Đạo thầm giật mình, hắn vội vàng tập trung nhìn lại.

Nhưng bầu trời hiện ra trước mắt hắn vẫn là một mảnh xanh thẳm như cũ, không hề biến thành màu đen, tất cả đều không phát sinh bất cứ biến hóa nào, dường như bóng tối vừa buông xuống vừa nãy chỉ là ảo giác của hắn. Chắc chắn là hắn không nhìn lầm!

Tu vi đã đến ngũ giai sao có thể nhìn lâm được?

Rõ ràng vừa rồi là linh cảm bất chợt.

Đây là cảm giác nguy hiểm trong tương lai, là dự kiến đối với đại nạn sắp đến.

Càng nghĩ trong lòng Lý Thủy Đạo càng thêm nặng nề, hắn lập tức nghĩ đến Âm Ảnh Chi Chủ có thù tất báo kia.

Lúc trước, hắn từng vây giết phân hồn của gã, tên kia nhất định sẽ không chịu để yên, chắc chắn sẽ đến tìm hắn gây phiền phức.

Trong khoảng thời gian ngắn sắp tới, hắn tuyệt đối không thể sử dụng Phật tháp đại trận do "Bồ Đề Châu" diễn biến ra ở trước mắt mọi người, nhất định phải có một món pháp bảo mới làm chỗ dựa để mình an tâm ỷ lại.

Chẳng lẽ hắn thật sự phải dùng da Huyết Ngạc để luyện thành một tấm cà sa Huyết Ma?

Thương Lan Tiên Đô.

Lý Thủy Đạo mặc một bộ nho phục màu trắng thuần khiết, một mình bước chậm trên đường phố Tiên Đô.

Ba nữ tử là Thanh Minh, Tử Yên và Mặc Thường vẫn đang chăm chỉ tu luyện trong Vân Ba Tiểu Trúc, còn hắn lại tạm thời vứt bỏ sự quấy nhiễu của quá trình luyện chế pháp y, quyết định ra ngoài đi dạo một vòng để tìm kiếm linh cảm.

Mỗi một tu sĩ bước vào Kim Đan đại đạo đều cần luyện chế một món pháp bảo, món pháp bảo này sẽ được ôn dưỡng ở Tử Phủ cùng với Kim Đan, cùng nhau tu luyện, cùng nhau tiến bộ, nó chính là pháp bảo bản mệnh chân chính của bản thân.

Tuy Lý Thủy Đạo có được rất nhiều loại tài liệu quý hiếm và cả Hư Cảnh rộng lớn, nhưng khi luyện chế một kiện pháp bảo thích hợp với bản thân, hắn lại rơi vào bình cảnh. Hắn đã thử các loại phương pháp, nhưng luôn không thể đạt được hiệu quả như mong muốn, điều này khiến hắn cảm thấy bản thân có chút thất bại.

Vì vậy, hắn quyết định tạm thời buông xuống những mối phiền phức này, đi dạo quanh phường thị một vòng, nhìn xem có thể tìm được một chút gợi ý nào đó hay không.

Cũng phải nói thêm, đây là lần đầu tiên hắn đi dạo phường thị ở Tiên giới.

Để tránh bị Âm Ảnh Chi Chủ phát hiện, Lý Thủy Đạo còn đeo một chiếc mặt nạ nhuyễn ngọc lên, che đậy hình dạng vốn có của mình.

Vì Âm Ảnh Chi Chủ vẫn một mực tìm kiếm hắn, hắn nhất định phải cực kỳ thận trọng, làm việc cẩn thận hết mức có thể.

Trên đường phố, người đến người đi, rộn ràng náo nhiệt, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng, nhóm thương nhân bày ra đủ các loại tài liệu và pháp bảo quý hiếm trong cửa hàng để thu hút ánh mắt của những tu sĩ đang qua lại trên đường.

Lý Thủy Đạo vừa thưởng thức những món kỳ trân dị bảo này, vừa cố gắng tìm kiếm một chút linh cảm luyện khí từ trong đó.

Đột nhiên, hắn dừng bước, ánh mắt vừa bị một cửa hàng mang phong cách cổ xưa hấp dẫn. Trên bảng hiệu của cửa hàng kia có khắc ba chữ to "Cổ Bảo Trai", chữ viết cổ xưa, để lộ ra một cảm giác tang thương năm tháng.

Hắn cảm thấy tò mò nên đã vô thức chậm rãi đi vào trong tiệm.

Ánh sáng trong cửa hàng vừa nhu hòa vừa thần bí. Bốn phía bày đủ các loại pháp bảo và tài liệu trân quý, có linh quang lập lòe, có linh quang giản dị tự nhiên.

Lý Thủy Đạo cẩn thận đánh giá khắp nơi, chỉ thấy phẩm chất của những loại tài liệu này đều dừng ở khoảng nhị giai, tam giai.

Đối với một cửa hàng bình thường, đây đã là chuyện rất hiếm có.
Bình Luận (0)
Comment