Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1213 - Chương 1213: Lưỡi Nở Hoa Senl

Chương 1213: Lưỡi Nở Hoa Senl Chương 1213: Lưỡi Nở Hoa SenlChương 1213: Lưỡi Nở Hoa Senl

Chương 1213: Lưỡi Nở Hoa Sen!

Lý Thủy Đạo mỉm cười, sau đó lấy ra một tấm thiết bài cổ xưa từ trong ngực, bên trên có khắc chữ Phật dạng cổ triện "Bí Hành Tôn Gia

Dưới ánh mặt trời, tấm thiết bài này tản ra một mảnh kim quang nhàn nhạt, dường như bên trong đang ẩn chứa một loại sức mạnh thần bí nào đó.

Trong mắt đồng tử hiện lên một tia kinh dị, cậu cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Thiết bài này... có thật là của ngươi không?"

Lý Thủy Đạo gật gật đầu. Ngay sau đó, hắn nhẹ nhàng đặt bàn tay lên trên thiết bài, rót pháp lực vào. Thiết bài lập tức phát ra một chuỗi Phật văn bí âm trâm thấp du dương, tựa như âm thanh của tự nhiên, vang vọng đến từng góc hẻo lánh của Bàn Nhược nham.

Đồng tử nghe xong, lập tức chắp tay trước ngực, cao giọng niệm Phật hiệu, trên mặt tràn đây vẻ thành kính. Đồng tử nhìn thật kĩ Lý Thủy Đạo một cái, sau đó trịnh trọng nói: "Tôn Giả tiền bối, xin mời đi theo ta.

Đồng tử dẫn Lý Thủy Đạo đi xuyên qua cánh rừng trúc rậm rạp, tới phía trước một hang động chật hẹp và tĩnh mịch ở bên trong núi sâu. Cửa hang động phủ đầy rêu xanh, dường như nơi này đã có niên đại rất xa xưa rồi.

Hai người đi vào hang động, dọc theo con đường uốn lượn ngoằn ngoèo, không lâu sau đã gặp được một vị lão tăng đang ngồi quay mặt vào tường.

Lão tăng này trông rất tiều tụy, làn da khô quắt, giống như một bộ thi thể bị phơi khô.

"Sư phụ, có một vị đại sư Tôn Giả muốn gặp người, hắn cũng có lệnh bài giống như người." Đồng tử vô cùng cung kính nói.

Tiếp đó, đồng tử giới thiệu với Lý Thủy Đạo: "Vị này là sư phụ của ta, Giới Không đại sư."

Chỉ thấy lão tăng Giới Không chậm rãi đứng dậy, xoay người nhìn hai người, tuy dáng vẻ tieu tụy nhưng hai mắt lấp lánh có thần, lóe lên một tia sắc bén: "Ngươi là ai? Sao lại tới đây?"

Lý Thủy Đạo tiến lên một bước, chắp tay thi lễ nói: "Ta là Pháp Hải, đặc biệt tới bái phỏng."

Lão tăng Giới Không nhướng mày, cẩn thận đánh giá Lý Thủy Đạo một phen, sau đó lắc đầu nói: "Bí hành tăng tu luyện đều là pháp môn thu liễm sinh cơ, rõ ràng là ngươi không luyện, ngươi không phải là bí hành tăng."

Lý Thủy Đạo nghe vậy, khẽ cười nhạt một tiếng, nói: "Tuy ta không phải Bí Hành Tôn Giả, nhưng ta cũng là tu sĩ Phật môn. Hôm nay ta đến đây, không hề có ác ý."

Giới Không khẽ cười lạnh một tiếng nói: "Hừ! Nếu ngươi không phải bí hành tăng, cũng không phải đệ tử của Bàn Nhược nham ta, lại tự tiện xông vào nơi đây, nhất định là kẻ đến không có ý tốt, mưu đồ làm loạn!"

Chuyện đã đến nước này không cần phải tiếp tục giả vờ thêm nữa. Sắc mặt Lý Thủy Đạo lập tức trầm xuống như hàn thiết, hai mắt lộ ra một tia sắc bén, hắn trực tiếp hỏi thẳng luôn: "Nếu ngươi đã canh giữ ở nơi này, chắc hẳn đống 'vại' kia cũng được đặt ở đây."

Lão tăng Giới Không nghe xong, nét mặt tối sâm, lớn tiếng quát: "Rốt cuộc là ngươi muốn thế nào? Ta tuyệt đối không cho phép ngươi quấy rầy tiền bối Phật môn ta thanh tu." Lý Thủy Đạo than nhẹ một tiếng: "Sinh lão bệnh tử, luân hồi không ngừng, đây là thiên đạo. Các ngươi lấy tà môn ma đạo, nghịch thiên cải mệnh, lại tự xưng là chính thống của Phật môn, đúng là buồn cười đến cực điểm. Hôm nay, Pháp Hải ta muốn thanh lý môn hộ, trả lại một cái càn khôn tươi sáng cho thế gian."

Giới Không nghe vậy, sắc mặt đột biến, phẫn nộ quát: "Ngươi dám nói xấu Thánh pháp Phật môn ta như thế! Nhục Thể Thành Thánh, trọn đời luân hồi, há lại là thứ để hạng người nông cạn như ngươi có thể hiểu được? Huống hồ ngươi luôn miệng nói thiên đạo, thiên đạo là tu sĩ Đạo môn nói, ngươi đã tự cho mình là tu sĩ Phật môn, sao có thể mở miệng ngậm miệng giảng thiên đạo, là ai quy y cho ngươi?"

Lý Thủy Đạo khẽ lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy thất vọng: "Ngươi đã phạm vào sân niệm! Giới Không đại sư. Thứ Phật môn chú ý đến chính là tâm không lo lắng, nhưng ngươi lại vì ham muốn cá nhân mà đánh mất bản tâm rồi."

Giới Không hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng xuống, lạnh lùng nói: "Được! Ngươi đã vì "Thánh thể Phật môn mà đến, như vậy kết quả hôm nay chỉ có không chết không ngừng mà thôi."

Lý Thủy Đạo chắp hai tay, vẻ mặt từ bi nói: "Ta chiến đấu vì Phật môn chính đạo. Giới Không, ngươi đã đi nhầm đường lạc lối, hôm nay ta nhất định phải đánh thức ngươi."

Nói xong, quanh thân Lý Thủy Đạo lập tức dâng lên một luồng Hạo Nhiên Chính Khí cuồn cuộn, kim quang lóng lánh, tựa như Phật quang chiếu rọi, khiến người ta sinh lòng kính sợ.

Hắn nhắm mắt lại giống như đang mặc niệm kinh văn, làm ra một chút chuẩn bị cuối cùng cho cuộc đọ sức sắp tới.

Đồng tử ở một bên nhìn mà kinh hồn bạt vía.

Tiểu hòa thượng biết rõ một khi hai vị cao tăng này đấu pháp, nhất định sẽ là cảnh tượng kinh thiên động địa, trong khi cậu chỉ là một tiểu hòa thượng Luyện Khí kỳ, tất sẽ bị vạ lây, bầm thây vạn đoạn.

Giới Không mắt sáng như đuốc, liếc tiểu hòa thượng Tuệ Bảo ở bên cạnh, lập tức dùng giọng điệu nghiêm túc dặn dò: "Tuệ Bảo, ngươi mau rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt. Ta và vị Pháp Hải đại sư này đọ sức, ngươi không thể tham dự được đâu."

"Đa tạ sư phụ." Tuệ Bảo cáo từ sư tôn, roi nhanh chóng xoay người rời khỏi hiện trường tựa như một mũi tên rời cung.

Lý Thủy Đạo cũng rất ăn ý, hắn chắp tay trước ngực bắt đầu đấu văn, chỉ nghe hắn bình tĩnh nói: "Giới Không, mặc dù ngươi chấp mê bất ngộ, nhưng ta vẫn hi vọng ngươi có thể quay đầu lại là bờ."

Giới Không hu lạnh một tiếng: "Pháp Hải! Tu sĩ Phật môn chúng ta đã hao hết thọ nguyên, tự phong ấn trong vại, nhục thể thành thánh, nhờ vào đó thể ngộ sinh tử luân hồi, sao lại không thể chứng được Bồ Đề Chính Quả chứ?"

Lý Thủy Đạo lắc đầu thở dài, lưỡi nở hoa sen: "Giới Không, ngươi sai rồi. Chân lý Phật pháp nằm ở chỗ giác ngộ và từ bi trong lòng, chứ không phải là lực lượng bên ngoài, càng không phải là Bồ Đề quả vị! Chúng ta tu luyện công pháp Phật môn là để phổ độ chúng sinh, giải thoát tất cả khỏi cực khổ, chứ không phải vì bản thân chứng được Bồ Đề Chính Quả mà bỏ qua nhu cầu của chúng sinh, điều này đã đi ngược với giáo lí môn phái ta rồi. Còn nữa, tu hành trong vại chính là hành động gây tổn hại tới thiên hòa, rõ ràng thọ nguyên đã hao hết, nhưng vẫn tự giam mình trong vại, chuyện này không khác gì luyện thị, càng trái ngược với lý niệm từ bi, cuộc sống khổ hạnh của ngã Phật. Chúng ta nên dồn nhiều sức lực vào chuyện phục vụ chúng sinh càng tốt hơn, cũng như làm thế nào để lý giải Phật pháp càng sâu hơn, chứ không phải là theo đuổi Bồ Đề quả vị của cá nhân mình."
Bình Luận (0)
Comment