Chương 1212: Bàn Nhược Nhaml
Chương 1212: Bàn Nhược NhamlChương 1212: Bàn Nhược Nhaml
Chương 1212: Bàn Nhược Nham!
Mặc Thường cũng không nhịn được mà tiến lại gân, ánh mắt nàng đảo qua cuốn kinh thư, trên mặt lộ ra vẻ khát vọng. Nàng khẽ nuốt nước bọt, trong giọng nói có mang theo một chút chờ mong: "Nếu chúng ta có thể lĩnh hội điểm huyền bí bên trong kinh thư cùng sư phụ, có lẽ thực lực của chúng ta sẽ đột nhiên tăng mạnh. Đến lúc ấy, chúng ta có thể phân ưu giải nạn cho sư phụ rồi."
Ba vị đệ tử nhìn nhau cùng cười cười, bản Linh Âm Bồ Tát Kinh 》 này sẽ trở thành khởi điểm mới trên con đường tu luyện của các nàng, cũng mang đến cho các nàng càng nhiều gợi ý và sức mạnh hơn. ...
Linh Âm Tự.
Dường như mọi việc đều không phát sinh bất cứ thay đổi gì.
Ngôi chùa này vốn do phàm nhân chủ trì, trong miếu thờ không có bất cứ một vị tăng nhân tu hành nào, chỉ có hòa thượng buôn hương bán khói.
Trong miếu thờ lại ẩn giấu một tà phái là Linh Âm Phái. Tu vi của người cao nhất của môn phái này chỉ là Kim Đan kỳ, trong Tiên giới mênh mông, bọn họ chỉ có thể coi là một môn phái nhỏ bé không đáng kể.
Lý Thủy Đạo đang tĩnh tọa ngồi trong Đại Hùng Bảo Điện, hai mắt khép hờ, ngoài miệng thấp giọng tụng niệm, chuyên chú siêu độ cho tu sĩ Linh Âm Phái.
Không lâu sau, ba nữ nhân Thanh Minh, Tử Yên, Mặc Thường trở về. Trên mặt các nàng tràn đầy nụ cười như hoa đào, khí tức hồng nhuận, trong đôi mắt xinh đẹp còn ẩn hàm xuân thủy, hiển nhiên là có thu hoạch lớn ở Linh Âm Phái rồi.
"Chuyện đã xong chưa?" Lý Thủy Đạo chậm rãi mở to mắt, nhìn về phía ba nữ tử.
"Hồi bẩm sư tôn, chúng ta đã làm thỏa đáng." Thanh Minh trả lời trước, trong thanh âm để lộ ra sự hưng phấn không hề giấu giếm.
"Linh Âm Phái đã bị diệt trừ, không còn người sống." Tử Yên bổ sung.
Mặc Thường chỉ khẽ gật đầu, không nhiều lời, nhưng trong ánh mắt của nàng cũng lộ ra vẻ thỏa mãn và vui sướng.
"Rất tốt.' Lý Thủy Đạo thỏa mãn gật gật đầu: "Đến Bàn Nhược nham đi, các ngươi đừng đi theo gân quá."
Nhưng đúng vào lúc này, Thanh Minh lại đột nhiên lên tiếng: "Sư tôn, chúng ta muốn trở về bế quan tu luyện một đoạn thời gian."
Lý Thủy Đạo hơi ngẩn ra, nhưng cũng lập tức cười nói: "0? Vì sao đột nhiên các ngươi lại có ý tưởng này?"
Thanh Minh chắp tay, cung kính đáp lại: "Hồi bẩm sư tôn, trong hành động xâm nhập vào bí cảnh lần này, chúng ta đã có thu hoạch tương đối khá, không chỉ lấy được rất nhiều tài nguyên tu luyện trân quý, còn ngẫu nhiên thu được một quyển công pháp Phật môn. Nhóm đệ tử sâu sắc cảm nhận được những điều huyền bí vô cùng đang ẩn giấu bên trong cuốn công pháp ấy, bởi vậy muốn bế quan đi tìm hiểu, mong có thể nhận được một chút lĩnh ngộ."
Lý Thủy Đạo thoáng trâm ngâm một lát, sau đó chậm rãi nói: "Các ngươi có biết câu nói 'Trúc Cơ không hối hận' hay không? Nghĩa là một khi đã lựa chọn công pháp chủ tu thì không thể sửa đổi được nữa.” Đám người Thanh Minh gật đầu như giã tỏi, nghiêm nghị nói: "Tất nhiên là chúng đệ tử biết điều đó, đương nhiên chúng đệ tử sẽ không thay đổi công pháp chủ tu, chỉ muốn phụ tu mà thôi."
Nghe vậy, Lý Thủy Đạo khẽ lắc đầu, ánh mắt sáng như đuốc: "Sai rồi! Trúc Cơ không hối hận, không phải để cho các ngươi mãi mãi không thay đổi. Công pháp trên thế gian này đều do tu sĩ sáng chế ra. Ban đầu, tuy é Tâm Hải Minh Đăng Quyết È các ngươi đang tu luyện, rất thích hợp với chúng ta, nhưng xét đến cùng, nó cũng chỉ là một bộ công pháp bình thường, sở dĩ có thể kết thành Kim Đan thượng phẩm hoàn toàn là dựa vào Âm Ảnh Chi Lực đã biến mất lượng lớn trên người các ngươi, huống chi bộ công pháp này cùng lắm cũng chỉ trợ giúp cho các ngươi tu luyện tới Nguyên Anh cảnh. Nếu muốn tiến thêm một bước, nhất định phải tự mình sáng tạo ra con đường khác, nếu không, vĩnh viễn cũng chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi, không thể vượt qua tiên nhân được. Các ngươi nhất định phải có thể khắc sâu lý giải những điểm tinh túy của 《Tam Hải Minh Đăng Quyết 》, sau đó lại dung hợp sở trường của các nhà vào, đến lúc này mới dựa trên cơ sở đó để sửa cũ thành mới, đến lúc ấy, mới có thể chân chính tạo ra một con đường thông thiên thuộc về chính mình."
Thanh Minh nghe vậy, trong lòng sáng tỏ thông suốt, nàng thi lễ thật sâu, nói: "Data sư tôn đã chỉ điểm sai lầm, đệ tử nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, cố gắng tu luyện, không phụ sự kỳ vọng của sư tôn."
Ở sâu trong dãy núi mênh mông, có ẩn giấu một tiểu viện không hề thu hút mắt nhìn.
Tiểu viện này khá là cũ nát, bốn phía đều bị một mảnh rừng trúc rậm rạp vờn quanh. Những chiếc lá trúc xanh biếc ướt át, nhẹ nhàng chập chờn theo gió, phát ra tiếng vang sàn sạt.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của lá trúc, chiếu xuống mặt đất, vẽ nên những đường quang ảnh hỗn tạp.
Trong không khí tràn ngập hương trúc nhàn nhạt, làm người ta vui vẻ thoải mái.
Bên trong tiểu viện có một mảnh đất trống, chính giữa mảnh đất trống này lại có một phiến đá. Phiến đá kia không lớn, phía trên có khắc ba chữ to "Bàn Nhược nham', chữ viết cứng cáp hữu lực, khí thế rộng rãi.
Xung quanh phiến đá mọc đầy rêu xanh, lộ vẻ cổ xưa mà thần bí.
Vào lúc này, có một đứa đồng tử đang bận rộn bên cạnh phiến đá. Đồng tử nọ mặc áo xanh, khuôn mặt non nớt, lại để lộ ra một loại cảm giác tram ổn không hợp với lứa tuổi. Cậu cam thùng nước, múc nước từ cái giếng bên cạnh.
Tiếng nước ào ào cùng với tiếng xào xạc của rừng trúc đan xen vào nhau, tạo thành một khúc nhạc êm tai.
Ngay lúc đồng tử đang bận rộn, một bóng người lại xuất hiện trong tâm mắt của cậu. Đây là một tăng nhân lưu lạc, hắn mặc tăng bào màu vàng trên người, dáng người cao ngất, dung mạo lạnh lùng, hai mắt sâu thẳm, hoàn toàn là hai thái cực với những vị tăng nhân mặt mũi hiền lành kia.
Hắn thong dong đi về phía đồng tử, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, tựa như đang tìm kiếm cái gì.
Khi ánh mắt hắn rơi vào ba chữ "Bàn Nhược nham' trên phiến đá, mới dừng bước chân.
Đồng tử nọ thấy thế, hiếu kỳ đi tới phía trước, hành lễ với tăng nhân, sau đó hỏi: "Vị đại sư này, ngài từ đâu tới? Vì sao lại tới Bàn Nhược nham này?”
Tăng nhân kia ngẩng đầu, hướng ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào đồng tử, sau đó khẽ gật đầu, thong thả nói: "Bần tăng đặc biệt tới bái phỏng sư phụ của ngươi."
"Sư phụ của ta...' Đồng tử lập tức sinh ra vài phân cảnh giác, cậu dùng vẻ mặt hồ nghi nhìn vê phía Lý Thuy Dao.