Chương 1211: 《Linh Âm Bồ Tát Kinh 》
Chương 1211: 《Linh Âm Bồ Tát Kinh 》Chương 1211: 《Linh Âm Bồ Tát Kinh 》
Chương 1211: 《Linh Âm Bồ Tát Kinh 》
Phải biết rằng, nữ tu áo đỏ tên Thang Cầm Cầm này vốn là tồn tại có tu vi thâm hậu nhất trong đám người các nàng, vậy mà nàng ấy lại bị nam tử lạnh lùng tàn khốc kia trực tiếp chế phục chỉ trong nháy mắt, còn bị đối xử tàn nhẫn bằng cách sưu hồn... Đây rốt cuộc là sát thần đáng sợ tới cỡ nào? Vì sao chưa gì đã ra tay sưu hồn người khác rồi?
Một nữ tu sĩ mặc áo tím miễn cưỡng bình tĩnh lại, rồi nghiến răng nói: "Các tỷ muội, chúng ta không cần phải sợ, lập tức ra tay cứu Thang Cầm Cầm!"
Các nữ tu nghe vậy dũng khí trong lòng cũng dâng lên. Mặc dù các nàng chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, mà giờ phút này lại phải đối mặt với cường địch như thế, nhưng chung quy lại, bọn họ cũng không thể đứng yên quan sát được. Huống chi, lúc này hòa thượng khủng bố kia đang bận sưu hồn, đây đúng là thời cơ tốt để bọn họ ra tay.
Ngay khi các nàng chuẩn bị tế ra pháp khí, muốn cứu Thang Cầm Cầm, đột nhiên một tràng Phạn âm lại vang lên trong Đại Hùng Bảo Điện.
Phạn âm kia du dương cao vút, tựa như đến từ trên chín tầng trời, làm cho lòng người sinh kính sợ. Nương theo Phạn âm, ba luồng Phật quang từ trên trời giáng xuống, ánh sáng loá mắt, chói chang giống như mặt trời, mặt trăng và những vì sao vậy.
Chỉ thấy ba nữ ni chậm rãi bước ra từ bên trong Phật quang. Các nàng mặc tăng bào trắng trên người, đầu đội liên hoa bảo quan, khuôn mặt đoan trang mà hiền lành, trông như Bồ Tát từ trong Phật quốc tịnh thổ đi ra.
Mỗi người trong các nàng đều cầm trên tay một món pháp bảo linh quang lóng lánh, Phật quang bắn ra bốn phía, trực tiếp chiếu rọi tứ phương.
Ba nữ ni xuất hiện đã khiến các nữ tu vốn chuẩn bị động thủ lập tức mất đi dũng khí. Dưới Phật quang bao phủ, các nàng lại như bị cầm chân, không thể động đậy nổi. Các nàng vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, trong miệng lẩm bẩm: "Xin Bồ Tát tha mạng! Chúng ta biết sai rồi!"
Sau khi kết thúc Sưu Hồn Thuật, Lý Thủy Đạo rút tay về, trong mắt hiện lên một tia thất vọng. Hiện giờ, nữ tu áo đỏ Thang Cầm Cầm kia đã biến thành bộ dáng si ngốc, xụi lơ trên mặt đất, có cảm giác linh hồn đã bị lột khỏi thể xác, để lại một đống thịt nhão chỉ biết hô hấp mà thôi.
Lý Thủy Đạo khẽ thở dài: "Tìm nhầm chỗ rồi, nơi này không có bất kỳ quan hệ gì với Bí Hành Tôn Giả."
Thanh Minh cung kính hỏi: "Sư tôn, nên xử lý những tu sĩ này như thế nào?"
Lý Thủy Đạo cau mày, trong giọng nói để lộ ra một tia nghiêm trọng: "Âm Ảnh Chi Chủ đã phái Âm Ảnh Ma Tổ đi tới đuổi giết chúng ta, chúng ta nhất định phải ẩn nấp, không thể bại lộ hành tung. Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không động thủ, một khi động thủ, tuyệt đối không thể để người sống."
Ba vị đệ tử Thanh Minh, Tử Yên và Mặc Thường cùng lên tiếng đáp lại: "Đệ tử đã hiểu rõ, tất sẽ xử lý sạch sẽ không để lại dù chỉ một người."
Thanh âm của các nàng kiên định mà lạnh lùng, giống như đã chuẩn bị tốt tâm lý để tàn sát tất cả.
Lý Thủy Đạo gật gật đầu, ánh mắt lại lần nữa đảo qua những nữ tu kia, trong mắt có chút không đành lòng. Hắn tram giọng nói: "Tốc chiến tốc thắng, ta sẽ siêu độ cho các nàng."
Sau đó, hắn hít sâu một hơi, hai mắt nhắm lại, bắt đầu tụng niệm ngôn ngữ vãng sinh siêu độ: "Nguyện cho chúng sinh, thoát ly khổ ải, đạt được niềm vui, vãng sinh tịnh thổ, lắng nghe Phật pháp, nhanh chứng Bồ Đề. Nguyện ai bị ta giết chết, đều có thể siêu độ, thoát khỏi nỗi khổ luân hồi..."
Theo âm thanh siêu độ vang lên, Mặc Thường lập tức tế ra pháp bảo "Linh Bì Cổ" của nàng.
Tiếng trống thùng thùng rung động, đinh tai nhức óc. Dưới tiếng trống trùng kích, những nữ tu kia như tỉnh lại, bọn họ bắt đầu điên cuồng hành động, muốn thoát khỏi nguy cơ hẳn phải chết này.
Nhưng sự điên cuồng của các nàng chỉ diễn ra trong một thoáng ngắn ngủi, bởi vì Thanh Minh đã cầm Trấn Hải Huyền Nham Chùy trong tay, cây chùy với những góc cạnh màu đen giống như những lưỡi dao sắc bén, trực tiếp phá tan tâng phòng ngự trên người các nàng chỉ trong nháy mắt rồi lần lượt đánh chết từng người.
Suốt cả quá trình, Tử Yên vẫn cầm Phá Ma Liên Hoa Châm trên tay, chưa từng động thủ.
Sau khi giết sạch những nữ tu tà môn này, ba người cũng không dừng bước. Nhân lúc bóng đêm, các nàng không ngừng tìm kiếm, cuối cùng đã tìm được sào huyệt của Linh Âm Phái đang ẩn giấu trong lòng núi ngay dưới mặt đất Linh Âm Tự.
Ở nơi đó, các nàng phát hiện ra rất nhiều nam tử đã bị ép khô thân thể, hai mắt bọn họ đen kịt vô thần, giống như cái xác không hồn.
Thanh Minh, Tử Yên và Mặc Thường không chút do dự, lại lập tức ra tay, lần lượt đánh chết những nam tử này.
Không cần biết mục tiêu là nam hay nữ, chỉ cần còn sống sẽ không để lại!
Ba người Thanh Minh, Tử Yên và Mặc Thường đã nhanh chóng dọn dẹp xong tất cả những tu sĩ ở bên trong Linh Âm Phái, ngay cả chó còn sống cũng không buông tha.
Sau khi mọi việc xong xuôi, các nàng lại bị thu hút bởi một quyển kinh Phật được cung phụng ở trung ương tế đàn —— Linh Âm Bồ Tát Kinh 》.
Thanh Minh nhẹ nhàng nâng quyển kinh thư lên.
Dưới ánh nắng sớm mai yếu ớt, dòng chữ màu vàng trên bìa nhẹ nhàng lóe lên một mảnh hào quang thân bí.
Nàng mở ra tờ thứ nhất, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trang giấy nhẫn nhụi kia, trong mắt bùng lên một tia kỳ dị khó có thể che giấu được.
"Dường như bản kinh thư này... hoàn toàn khác với phương pháp tu luyện mà chúng ta đã biết."
Thanh Minh thốt lên: 'Phương pháp tu luyện này mang đến cho ta một loại rung động chưa từng có từ trước đến nay."
Tử Yên nghe vậy cũng tiến lại gân, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào từng chuỗi văn tự và đồ họa trên kinh thư. Trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt kích động khó tả, giọng nói khẽ run run: "Đúng thế, đúng là bản kinh thư này không giống bình thường. Ta cảm thấy bên trong đang cất giấu rất nhiều con đường tu luyện mà chúng ta chưa từng đặt chân đến, nhất là chiêu Quan Âm Thải Liên này, đúng là tuyệt diệu không thể miêu tả thành lời."
tebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ