Chương 1224: Mã Đề Trấn!
Chương 1224: Mã Đề Trấn!Chương 1224: Mã Đề Trấn!
Chương 1224: Mã Đề Trấn!
Bốn người như đã hóa thành bốn pho tượng, để mặc cho Âm Ảnh Chi Lực không ngừng tàn phá bừa bãi chung quanh.
Ba người Thanh Minh cảm nhận được cái bóng của mình đang điên cuồng giãy giụa, giống như muốn thoát khỏi trói buộc, sau đó nghịch chuyển hoán đổi với thân thể của chính mình.
Âm Ảnh Chi Lực này cực kỳ tà ác và cường đại, nó yên lặng xâm nhập vào thân thể bốn người, có ý đồ muốn nuốt chứng lấy pháp lực của bọn họ. Tuy ba người Thanh Minh, Tử Yên và Mặc Thường cảm nhận được pháp lực trong cơ thể mình đang nhanh chóng xói mòn, nhưng các nàng vẫn không sợ hãi và tuyệt vọng. Các nàng hoàn toàn tin tưởng vào Lý Thủy Đạo, chỉ cần giữ yên tư thế, không động đậy là được.
Các nàng cũng tới từ Âm Ảnh Ma Giới, đã sớm nghe nói đến môn thần thông đại danh đỉnh đỉnh này rồi.
Bây giờ chỉ có thể giữ yên bất động mà thôi!
Tuy Lý Thủy Đạo có thể sử dụng Bồ Đề Châu, dùng linh hồn chi lực của Âm Ảnh Chi Chủ, từ đó dễ dàng giải trừ được môn thần thông này, nhưng làm như vậy, rất có thể sẽ gây ra động tĩnh càng lớn hơn, khiến cho Âm Ảnh Ma Tổ chú ý đến nơi này.
Bởi vậy, hắn chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào hành động 'lấy bất biến ứng vạn biến' của mình, chờ đợi Âm Ảnh Ma Tổ tự rời đi.
Vào những lúc như thế này, dường như thời gian cũng trở nên dài lâu đến lạ.
Trong Vân Ba Tiểu Trúc tràn ngập bầu không khí khẩn trương mà áp lực. Nhưng ngay khi Âm Ảnh Chỉ Lực sắp đạt tới đỉnh phong, đột nhiên nó lại bắt đầu chậm rãi rút lui. Cái bóng dưới chân bốn người cũng dần dần trở về trạng thái bình thường.
Lý Thủy Đạo thầm vui vẻ, hắn biết nguy cơ đã tạm thời được giải trừ. Hắn lập tức truyên đạt tin tức cho ba người Thanh Minh, Tử Yên và Mặc Thường thông qua tâm linh cảm ứng: "Nguy cơ đã qua, chắc chắn bên ngoài đã đại loạn rồi, chúng ta không nên đi ra ngoài."
Tiên giới.
Bên ngoài Thương Lan Tiên Đô có một trấn nhỏ tên là Mã Đề Trấn.
Trấn này cũng giống như tên, cả ngày đều vang lên những tiếng vó ngựa không ngừng nghỉ. Nó chính là một tòa thành trấn nhỏ nằm ngay tại đầu mối giao thông then chốt.
Bởi xét cho cùng, Nhân tộc phải có linh căn mới có thể tu luyện được, mà trên Tiên giới lại không phải ai cũng có linh căn.
Nói cách khác, nơi này vốn có tên là Tiên giới nhưng trên thực tế, đại đa số mọi người sinh sống ở nơi này đều là phàm nhân.
Lấy ví dụ như một tòa Thương Lan Tiên Đô chẳng hạn, có đến mấy chục vạn tu tiên giả thường xuyên ở lại tiên đô này, nhưng số lượng phàm nhân sinh sống tại tiên đô còn cao tới mấy trăm vạn.
Một tòa thành thị có đến trăm vạn nhân khẩu, đương nhiên phải tiêu hao vô số vật tư, chính vì thế mới tạo nên sự phồn hoa của Mã Đề Trấn.
Nhưng chính vì Mã Đề Trấn chỉ chuyên phục vụ cho phàm nhân, nên hầu như trong trấn này không có tu tiên giả. Sáng sớm, gió thu hiu quạnh, Mã Đề Trấn tràn ngập mùi rơm rạ thoang thoảng.
Sương sớm chưa tan, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu xuống bên dưới, nhuộm đẫm cảnh phố phường bận rộn như một bức tranh thuỷ mặc.
Ở hai bên đường phố, mấy tấm bảng hiệu cửa hàng không ngừng lay động theo gió, phát ra tiếng vang sàn sạt đan xen với tiết tấu vó ngựa xa xa, hình thành nên một khúc giao hưởng ngày thu độc đáo.
Ở ngay giữa trấn, có một quán trà tên là "Vân Thủy Gian". Mặt tiền không bắt mắt, trong yên tĩnh để lộ ra một loại phong cách cổ xưa, lịch sự mà tao nhã.
Lúc này, sắc trời còn sớm, mấy vệt nắng mai còn treo ngay phía chân trời, trong quán trà phải thắp lên vài ánh đèn mờ mờ, càng tăng thêm mấy phần ấm áp cho buổi sáng sớm nay.
Trong quán thưa thớt người, chỉ có vài vị khách đang uống trà, tự mình đắm chìm trong hương trà và khoảnh khắc yên tĩnh hiếm hoi của tiểu trấn.
Đột nhiên, một cơn gió nhẹ thổi qua, mang bốn vị khách không mời đi đến. Thân pháp của bọn họ nhẹ nhàng vô cùng, tựa như trực tiếp đạp mây mà đến, gần như ngay lập tức đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong quán trà.
Nam tử cầm đầu mặc áo xanh, để tóc ngắn, hai hàng lông mày hiển lộ ra khí chất bất phàm. Bên cạnh hắn có ba nữ tử phong hoa tuyệt đại. Ba người bọn họ đều mặc váy dài, màu sắc khác nhau, nhưng đều tản ra một loại khí tức lạnh lùng mà cao quý.
Đương nhiên, bốn người này chính là Lý Thủy Đạo, Thanh Minh, Tử Yên và Mặc Thường.
Bọn họ vốn sinh ra ở Âm Ảnh Ma Giới, có lẽ người khác muốn rời khỏi Thương Lan Tiên Đô kia sẽ rất khó khăn, nhưng bọn họ lại có thể rời đi dễ dàng như trở bàn tay.
Sau khi xác nhận được vị Âm Ảnh Ma Tổ lúc trước đã thật sự rời đi rồi, vào đúng khoảnh khắc ngay trước lúc bình minh, cũng là thời khắc tối tăm nhất trong ngày, bốn người lập tức thi triển thần thông, lặng yên rời khỏi Thương Lan Tiên Đô, vô kinh vô hiểm đến được nơi đây.
Sau khi tiến vào quán trà, bọn họ tìm được một cái bàn riêng, mỗi người tự ngồi xuống. Lý Thủy Đạo khẽ nhấp một ngụm nước trà, trong ánh mắt toát lên vẻ trầm tư bình thản. Mà Thanh Minh, Tử Yên và Mặc Thường lại lặng lẽ cúi đầu thưởng thức trà, giống như đang đắm chìm trong bầu không khí yên tĩnh hiếm thấy này.
Tiểu nhị của quán trà thấy vậy, trong lòng âm thầm sợ hãi thán phục.
Tuy khí chất của bốn người này khác nhau, nhưng người nào cũng là nhân trung long phượng. Nhất là ba vị nữ tử kia, mỹ mạo và khí chất của các nàng cực kỳ xuất sắc, giống như tiên tử trên trời, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Mà nam tử kia càng thêm khí vũ hiên ngang, hơn xa đám giang hồ hào kiệt bình thường.
Bốn người bọn họ tìm đến nơi đây, tựa như đã tăng thêm vài phần hào quang cho quán trà này, chân chính mang đến cảm giác vẻ vang vô hạn.
Tiểu nhị không dám chậm trễ, vội vàng tiến lên châm trà rót nước cho bốn người bọn họ. Gã càng vụng trộm đánh giá bốn người này, trong lòng càng cảm nhận được sự bất phàm của bọn họ, đây hẳn là bốn vị tu tiên giả.