Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1225 - Chương 1225: Đúng Là Khoác Lác Không Cần Viết Nháp!

Chương 1225: Đúng Là Khoác Lác Không Cần Viết Nháp! Chương 1225: Đúng Là Khoác Lác Không Cần Viết Nháp!Chương 1225: Đúng Là Khoác Lác Không Cần Viết Nháp!

Chương 1225: Đúng Là Khoác Lác Không Cần Viết Nháp!

Đúng vào lúc này, bên ngoài quán trà lại truyên đến một chuỗi những tiếng ồn ào.

Có một đội xe vừa chậm rãi dừng lại. Nhóm xa phu gọi tiểu nhị của quán trà đi tới rồi lớn tiếng dặn dò: "Cho mỗi người chúng ta một chén trà lớn, uống xong chúng ta sẽ đi Thương Lan Tiên Đô."

Lý Thủy Đạo nghe vậy, lại khẽ cau mày, hắn đặt chén trà trong tay xuống, than nhẹ một tiếng: "Thương Lan Tiên Đô... bây giờ đã không còn như xưa nữa. Nơi đó đã trở thành Ma Quật, ma khí tràn ngập, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp. Nếu các ngươi tùy tiện đi tới, chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong quán trà đều sợ đến ngây người. Mấy người dân lao động hay tiểu thương đều dừng công việc trong tay lại, bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Một tiểu thương mập mạp cười ha ha nói: 'Vị tiểu ca này, ngươi nói đùa sao! Thương Lan Tiên Đô có Vân Tiêu Kiếm Tiên Quý Miểu Trần trấn thủ, sao có thể biến thành Ma Quật được?"

Một nông phu khác mặc áo vải cũ nát cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, đúng vậy! Quý Miểu Trân đại nhân là nhân tài kiệt xuất của Tiên giới, Thương Lan Tiên Đô chính là nơi ngài trấn giữ làm sao có ma đầu dám tới giương oai?"

"Nhà ta có người làm việc tại Thiên Quan Các, tháng trước ta còn gặp hắn." Một phú thương mặc y phục hoa lệ đắc ý nói: "Thương Lan Tiên Đô kia đúng là phồn hoa, làm gì có ma khí gì tràn ngập?"

"Vị tiểu ca này, ta thấy ngươi đã bị lời đồn đại mê hoặc rồi." Một lão giả vuốt vuốt chòm râu, khẽ cười nói: "Trận pháp của Thương Lan Tiên Đô cao tới lục giai, dù ma đầu Luyện Hư cảnh xông tới cũng có thể chống chọi được. Nơi đó chính là khu vực an toàn nhất vùng này của chúng ta, sao có thể gặp nguy hiểm?"

"Ma đầu Luyện Hư cảnh? Các ngươi thật coi trọng Quý Miểu Trần." Lý Thủy Đạo vừa uống trà vừa lắc đầu cười nói: "Sau giờ ngọ hôm qua, khi Âm Ảnh Ma Tổ lục giai xâm lấn Thương Lan Tiên Đô, hắn chỉ dùng một chiêu Ảnh Ma Nghịch Chuyển đã giết sạch tất cả mọi người ở nơi đó rồi."

"Vậy tại sao ngươi lại có thể sống sót trở về?" Ánh mắt của ông lão kia lóe lên vẻ sắc bén.

Lý Thủy Đạo hời hợt đặt chén trà xuống, trong mắt hiện lên một tia trêu tức: "Các ngươi tin hay không thì tùy, dù sao mạng cũng là của các ngươi. Ta chỉ có lòng tốt nhắc nhở, còn các ngươi có muốn tin tưởng hay không, vậy thì tùy các ngươi."

Mọi người nghe vậy, trong lòng lại sinh ra vài phần nghi ngờ. Bọn họ bắt đầu châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán, thảo luận xem buổi chiêu hôm qua có người từ Thương Lan Tiên Đô trở về hay không. Nhưng, trải qua một phen thăm hỏi, lại không ai có thể đưa ra được đáp án rõ ràng.

Người đầu lĩnh của đoàn xe cau mày, trầm giọng nói: "Đoàn xe của chúng ta không thể chậm trễ hành trình được, nhưng hôm nay Thương Lan Tiên Đô đã biến thành Ma Quật, rốt cuộc có nên đi hay không?”

Lão giả kia trầm mặc một lát rồi nói: "Nếu những lời người này nói là sự thật, thì đương nhiên là không thể đi rồi, nhưng nếu là nói dối, chỉ sợ tổn thất của đoàn xe các ngươi sẽ rất lớn."

"Thủ lĩnh! Chúng ta không thể dễ dàng tin tưởng vào một người xa lạ được." Một phu xe nói.

"Nếu vị tiểu ca này có thể nói ra tin tức chỉ tiết như thế, hẳn là cũng có vài phần chân thật, không có lửa thì sao có khói? Chi bằng chúng ta lại phái người đi tìm hiểu một chút, xem rốt cuộc là tình hình ở Thương Lan Tiên Đô kia ra sao.'

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ "Có thể, nhưng nếu người được phái đi, lại phát hiện Thương Lan Tiên Đô vẫn bình thường, chúng ta sẽ không dễ dàng buông tha cho kẻ bịa đặt này!" Một hán tử cao to lớn tiếng nói.

"Các ngươi có tin ta hay không, ta không quan tâm." Lý Thủy Đạo nhún vai, mỉm cười nói: "Nhưng ta khuyên các ngươi nên suy nghĩ kỹ rồi hãng đi. Còn chuyện vì sao ta có thể sống sót trở về, đó là vì ta có pháp lực cao cường, về phần các ngươi, chắc chắn chỉ có một con đường chất."

"Hừ! Các vị đừng hoảng hốt, để lão phu tới hỏi hắn xem sao." Vẫn là lão giả vừa rồi lên tiếng. Lão khẽ vuốt râu mỉm cười, thần thái tự nhiên, dường như có thể xuyên thủng tất cả những điều dối trá. Chỉ nghe lão chậm rãi mở miệng, trong giọng nói có mang theo vài phần khinh thường: "Người trẻ tuổi, khẩu khí của ngươi không nhỏ, ngươi nói ngươi có pháp lực cao cường? Chẳng lẽ pháp lực của ngươi còn cao cường hơn cả Hóa Thần kỳ Quý Miểu Trân sao?"

Lý Thủy Đạo không chút hoang mang bưng một chén trà thơm ngát lên, nhẹ nhàng thổi vài miếng lá trà trên mặt nước, mặt không chút thay đổi nói: "Quý Miểu Trần cũng chỉ là một tên phế vật có danh có tiếng mà thôi. Trận pháp của Thương Lan Tiên Đô cũng có cùng một loại đức hạnh với Quý Miểu Trần kia, một tên ma tu Kim Đan kỳ cũng không kiểm tra ra được, chứ đừng nói là ma đầu Luyện Hư cảnh."

Lời này vừa nói ra, bau không khí bên trong quán trà lập tức chìm vào im lặng, im lặng đến mức một chiếc kim rơi cũng có thể nghe được rõ ràng.

Nhưng một lát sau, đám người trong quán trà lại lập tức sôi trào.

"Ta đã nói người này là một tên lừa đảo mà, các ngươi còn nghĩ hắn nói thật!"

Trên mặt mọi người đều lộ vẻ châm chọc, bọn họ rung đùi đắc ý, châu đầu ghé tai, giống như vừa tìm được một đối tượng có thể cười nhạo thỏa thích.

"Ha ha, tiểu tử này đúng là khoác lác không cần viết nháp!"

"Quý Miểu Trần là cao thủ Hóa Thần kỳ, hắn lại dám nói Quý Miểu Trân là phế vật? Đúng là buồn cười!"

"Ta thấy hắn chính là một tên ngốc, không biết xuất hiện từ nơi nào, lại dám phát ngôn bừa bãi ở chỗ này."

Âm thanh trào phúng của mọi người liên tiếp vang lên, dường như đang muốn nhấn chìm Lý Thủy Đạo trong tiếng cười vô biên này. Nhưng Lý Thủy Đạo lại bình thản ngồi yên tại chỗ, chậm rãi uống trà, tựa như không hề nghe thấy những tiếng cười nhạo nọ.

Khi Lý Thủy Đạo uống cạn ngụm trà cuối cùng, hắn mới nhẹ nhàng buông chén trà trong tay xuống, ánh mắt rời khỏi chén trà, chuyển hướng ra bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ. Động tác của hắn ưu nhã thong dong, có cảm giác những tiếng mỉa mai bên tai cũng chỉ như bụi trần lướt nhẹ.

Sau đó, hắn đứng lên, nhẹ nhàng võ vỗ ống tay áo, ý bảo Thanh Minh, Tử Yên và Mặc Thường đi theo.

Ba nữ tử ăn ý gật gật đầu, rồi lập tức đứng lên, đi ra khỏi quán trà.

Ánh mặt trời ngoài cửa chiếu lên thân thể các nàng, lưu lại mấy cái bóng thật dài dưới đất.
Bình Luận (0)
Comment