Chương 1238: Nhân Quả Nặng Nề Như Vậy, Làm Sao Ngươi Gánh Nổi?
Chương 1238: Nhân Quả Nặng Nề Như Vậy, Làm Sao Ngươi Gánh Nổi?Chương 1238: Nhân Quả Nặng Nề Như Vậy, Làm Sao Ngươi Gánh Nổi?
Chương 1238: Nhân Quả Nặng Ne Như Vậy, Lam Sao Ngươi Gánh Nổi?
Vân Hư Tử lắc đầu, trong ánh mắt của lão để lộ ra mấy phần nghi vấn: "Đúng là dân chúng ở nơi này thật thuân phác, nhưng xét cho cùng, nhân số cũng có hạn, chỉ có không đến một vạn người. Nếu ở nơi nhân khẩu đông đúc, phồn hoa phức tạp, không có quan lại và Phật Binh duy trì, chỉ sợ rất khó bảo đảm được trạng thái an bình như này.'
Tĩnh Từ Bồ Tát gật đầu, nàng hiểu lời Vân Hư Tử nói không sai.
Nàng lại đưa mắt nhìn về phía tòa Phật tượng kim quang lóng lánh trong chùa miếu. Đó là hình tượng của Pháp Hải. Hắn tự xưng mình là Phật Tổ, có lẽ ở một địa phương nhỏ như vậy, chuyện này không hề ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng nếu đặt ở Thiên Phạm Phật Quốc, đây chính là hành vi vượt quá khuôn phép, tội đáng chém đầu.
"Đã đến lúc nên chỉ điểm cho Pháp Hải rồi." Tĩnh Từ Bồ Tát hít sâu một hơi, bình tĩnh nói.
Nháy mắt tiếp theo, bóng dáng của Tĩnh Từ Bồ Tát đã chậm rãi hiện ra trên tiên đài, Phật quang bắn ra từ trong cơ thể nàng, trực tiếp xông thẳng lên trời, dường như muốn nhuộm cả hư không kia thành màu vàng óng ánh.
Phật quang nọ giống như biển sâu mênh mông vô bờ, mang theo vẻ thâm thúy mà thần bí, khiến người ta không thể nhìn thấy đáy.
Trên tiên đài, bốn người Lý Thủy Đạo, Thanh Minh, Tử Yên và Mặc Thường vốn đang dốc lòng tu luyện, chợt cảm nhận được luồng khí tức cường đại đột nhiên xuất hiện này. Bọn họ đều mở to mắt, nhìn vê phía Phật quang ngút trời.
Chỉ thấy một vị nữ Bồ Tát với khuôn mặt đoan trang đạp lên kim quang, đang chậm rãi đi đến, đôi mắt của nàng tựa như nước mùa thu, sáng ngời mà thâm thúy, dường như có thể thấy rõ tất cả mọi thứ trên thế gian.
Đúng vào lúc này, một luồng độn quang màu xanh cũng bay tới, đối phương chính là Vân Hư Tử của Đạo môn. Lão vung phất trần giới thiệu: "Pháp Hải! Ngươi đúng là kẻ có phúc duyên thâm hậu, vị này chính là Tĩnh Từ Bồ Tát đến từ Thiên Phạm Phật Quốc, nàng đặc biệt tới đây để chỉ điểm cho các ngươi."
Bốn người nghe vậy, trong lòng đều cả kinh.
Tuy đám người Lý Thủy Đạo đã sống thật lâu trên tiên đài này, nhưng cũng có nghe nói về Thiên Phạm Phật Quốc trong truyên thuyết.
Nghe nói, những vị Phật Đà ở nơi đó đều là tu hành giả cao thâm, thân thông quảng đại, hiện giờ có thể tận mắt nhìn thấy một vị Bồ Tát đến từ Thiên Phạm Phật Quốc, đương nhiên là trong lòng bọn họ vô cùng vinh hạnh.
Ánh mắt Tĩnh Từ Bồ Tát lần lượt đảo qua bốn người đang ngồi xếp bằng trên tiên đài, cuối cùng mới dừng lại trên khuôn mặt tuấn dật của Lý Thủy Đạo. Nàng khẽ gật đầu, cất giọng trong trẻo như suối, lại mang theo một loại uy nghiêm không cho phép nghi ngờ: "Ngươi, chính là Pháp Hải?"
Lý Thủy Đạo cảm nhận được ánh mắt như cây búa tạ nặng nề đang rơi xuống kia, trong lòng thoáng rùng mình, hắn vội vàng đứng lên, chắp hai tay trước ngực, cung kính trả lời: "Đệ tử chính là Pháp Hải."
Tĩnh Từ Bồ Tát nhẹ nhàng thở dài, dường như có chút bất đắc dĩ với cái tên này, nàng tiếp tục hỏi: " ý Phổ Độ Kinh Thiên Quyển là người phương nào truyền cho ngươi?"
Lý Thủy Đạo không dám giấu giếm, lập tức ăn ngay nói thật: "Là tiền bối Hành Vân Hành Giả." Tĩnh Từ Bồ Tát khẽ cau mày, dường như nàng cũng có chút ấn tượng với cái tên Hành Vân Hành Giả này. Nàng lại hỏi: "Vì sao ngươi lại tự xưng là Phật Tổ?"
Trong lòng Lý Thủy Đạo vô cùng căng thẳng, hắn thầm nghĩ một tiếng 'Gặp rắc rối rồi' và lập tức thành thật trả lời: "Để thu thập tín ngưỡng, đệ tử muốn phát huy mạnh Phật pháp, mới không thể không tự cho mình là Phật tổ."
Tĩnh Từ Bồ Tát lắc đầu: "Vậy cũng không nên tự xưng là Phật Tổ. Mỗi lần Phật Tổ một giới của Thiên Phạm Phật Quốc thay đổi, đều sẽ dấy lên một hồi giết chóc vô biên, từ Phật Đà cho tới phàm nhân, tử thương đâu chỉ tính bằng hàng tỉ. Nhân quả nặng nề như vậy, làm sao ngươi gánh nổi?"
Lý Thủy Đạo nghe đến đó, trong lòng không khỏi sợ hãi, hắn vội vàng quỳ lạy trên mặt đất, nói: "Đệ tử biết sai rồi, kính xin Bồ Tát chỉ điểm bến mê."
Tịnh Từ Bồ Tát thấy vậy, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng. Nàng nhẹ nhàng nâng Lý Thủy Đạo lên, dịu giọng nói: "Nếu ngươi đã biết sai thì vẫn còn đường cứu vãn. Bây giờ tu vi của Nhiên Đăng Phật Tổ đã đạt tới Đại Thừa đỉnh phong, đang vân du vạn giới độ kiếp, vị trí Phật Tổ còn để trống, ngươi có bằng lòng cùng ta mưu đồ một phen đại sự hay không? Nếu công thành, trong Đại Lôi Âm Tự đương nhiên sẽ có một chỗ cắm dùi cho ngươi."
Đương nhiên Lý Thủy Đạo biết đây là mời chào.
Mà rơi vào loại tình huống này, hắn chỉ có thể đưa ra duy nhất một đáp án, nếu không, đó chính là không nhìn ra được thời cuộc, không biết tốt xấu, thậm chí nếu hắm dám từ chối, bị đánh chết tại chỗ còn là hành phạt nhẹ nhàng.
Chỉ thấy trên mặt Lý Thủy Đạo lộ vẻ kích động, hắn một lần nữa quỳ mop xuống đất, nói: 'Đương nhiên là đệ tử nguyện ý! Đệ tử nguyện đi theo Bồ Tát, dù máu chảy đầu rơi cũng quyết không chối từ!"
Tĩnh Từ Bồ Tát mỉm cười gật đầu, tựa như hết thảy mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của nàng. Nàng võ nhẹ lên vai Lý Thủy Đạo, nói: "Đứng lên đi, dù sao Thương Lan Tiên Đô này cũng là địa giới của Đạo môn, đám người Phật môn chúng ta không nên thành lập Phật đô ở đây. Ta đã nói chuyện với Vân Hư Tử đạo trưởng rồi, nơi đây vẫn cần trả lại cho Đạo môn, ngươi có bằng lòng theo ta rời đi, tìm nơi khác thành lập căn cơ của Phật môn hay không?”
Lý Thủy Đạo cung kính nói: "Đệ tử nguyện ý, hết thảy đều nghe theo sự an bài của Bồ Tát."
Tĩnh Từ Bồ Tát hài lòng gật đầu, lại lập tức quay người nói với ba người Thanh Minh, Tử Yên và Mặc Thường: "Ba người các ngươi cũng theo Pháp Hải rời đi. Trong Phật môn, các ngươi sẽ có được thiên địa càng rộng lớn hơn, thành tựu tu hành càng sâu xa hơn."
Ba người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ kiên định trong mắt đối phương. Các nàng đồng loạt khom người, tỏ vẻ nguyện ý đi theo Lý Thủy Đạo, cùng đến Thiên Phạm Phật Quốc.