Chương 1239: Trước Kia Hắn Là Đầu Gà, Hiện Giờ Hắn Là Đuôi Phượng!
Chương 1239: Trước Kia Hắn Là Đầu Gà, Hiện Giờ Hắn Là Đuôi Phượng!Chương 1239: Trước Kia Hắn Là Đầu Gà, Hiện Giờ Hắn Là Đuôi Phượng!
Chương 1239: Trước Kia Hắn Là Đầu Gà, Hiện Giờ Hắn Là Đuôi Phượng!
Tĩnh Từ Bồ Tát mỉm cười, một đám mây khổng lồ đột nhiên xuất hiện dưới chân bọn họ, đám mây kia trắng nõn không tỳ vết, tựa như đang chứa đựng trí tuệ và từ bi vô tận.
Tĩnh Từ Bồ Tát dẫn theo bốn người Lý Thủy Đạo, Thanh Minh, Tử Yên và Mặc Thường, cùng bước lên đám mây này, chỉ trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
Đám mây nọ bay trên bầu trời với tốc độ cực nhanh, gần như khiến người ta không thể thấy rõ được cảnh sắc chung quanh, có cảm giác mình đang giam lên một dải ngân hà không ngừng xoay chuyển.
Khoảng hai - ba canh giờ sau, tốc độ của đám mây trắng dần dần chậm lại, thậm chí đám người Lý Thủy Đạo còn có thể xuyên qua khoảng cách giữa những tang mây, để nhìn thấy cảnh sắc bên dưới tầng mây.
Chỉ vẻn vẹn hai - ba canh giờ ngắn ngủi, bọn họ đã đi tới Thiên Phạm Phật Quốc rồi.
Đây là một thế giới phồn hoa, miếu thờ san sát, hương hỏa cường thịnh.
Nhưng ở bên ngoài tòa thành an bình này cũng có chiến hỏa và giết chóc.
Chỉ thấy vô số quân đội đang chém giết, tư thế hào hùng, máu chảy thành sông, mưa máu tung tóe, tất cả đều để lộ ra khung cảnh thảm thiết gớm ghê.
Cảnh tượng này khác xa một Phật quốc an bình hiền hóa như trong tưởng tượng của bọn họ, thậm chí hai bên còn chênh lệch cực lớn, tựa như một trời một vực vậy.
Lý Thủy Đạo thoáng trông thấy cảnh này, trong lòng không khỏi sinh ra nghi hoặc, hắn lập tức di chuyển ánh mắt, quay sang hỏi Tĩnh Từ Bồ Tát: "Bồ Tát, nếu Phật Đà vốn tu luyện dựa vào tín ngưỡng thì vì sao còn muốn để những phàm nhân này tự tiêu hao lẫn nhau?”
Tĩnh Từ Bồ Tát trầm mặc thật lâu, trong ánh mắt của nàng để lộ ra vẻ bất đắc dĩ sâu sắc. Nàng chậm rãi mở miệng, thanh âm nhu hòa mà trang trọng: "Pháp Hải, hai quân giao chiến, hỗn loạn vô cùng, nên ngươi không thấy rõ, thật ra bên dưới đều là tăng binh đang diệt sát những kẻ vô tín và sỉ nhục Phật giả."
Ở thời điểm Tĩnh Từ Bồ Tát mở miệng nhắc tới hai chữ "Tăng binh", Lý Thủy Đạo đã nhanh chóng hiểu ra nhân quả trong đó rồi.
Hắn quản lý mười mấy vạn dân chúng cả trong lẫn ngoài Hư cảnh suốt hai mươi tám năm, đương nhiên cũng biết muốn quản lý dân chúng nhất định phải thiết lập quan viên.
Nói trên tầm vĩ mô, những quan viên này sẽ giúp đỡ bên trên duy trì trật tự, thúc đẩy phát triển, còn nói trên tâm vi mô, bọn họ còn có thể đốc thúc người ta xây dựng chùa miếu, sửa cầu trải đường, có nơi nào dám nói mình không cần quan viên đâu?
Lý Thủy Đạo thi hành phương thức vô vi để trị, cố gắng hết mức để tinh gọn hệ thống quan viên, cuối cùng vẫn phải giữ lại mười mấy người. Cho nên mới nói, muốn hoàn toàn làm đến trình độ "Không có quan" đó là điều không thể.
Bởi ngay cả một xã hội nguyên thủy cũng phải có tù trưởng bộ lạc đứng lên điều khiển, ngay cả một bây sói, cũng phải có Lang Vương di ra giữ gìn trật tự, thậm chí là trong một gia đình, cũng phải có phụ huynh là người đưa ra quyết định.
Bởi vậy mới có câu: Không có quan mọi chuyện không thể thi hành.
Nhưng nhiều quan cũng không được. Nhân tính vốn tham, ưu ái cho người thân bạn bè vốn là chuyện thường tình. Chỉ cần có người nắm giữ quyền lực, có thể tiến hành phân phối tài nguyên, là khó mà tránh khỏi bất công.
Theo thời gian trôi qua, loại bất công này sẽ càng ngày càng thịnh, cuối cùng trực tiếp diễn biến thành đấu tranh không thể điều hòa.
Để bảo vệ đạo hạnh của mình, tất nhiên Phật Đà sẽ đứng bên phía tăng nhân. Mà những kẻ đối lập với đám tăng nhân kia, chắc chắn sẽ bị gán cho danh nghĩa "Kẻ làm nhục Phật" và "Người vô tín" sau đó tiến hành giết hại.
Thực ra, mọi chuyện cũng không phải chân chính là như thế. Mục đích của bọn họ vốn không phải là mạo phạm Phật môn, càng không phải là khuyết thiếu tín ngưỡng, chẳng qua cuộc đời đã bị dồn đến bước đường cùng, chỉ có thể lấy cái chết ra chống đỡ, cuối cùng lại đi ve hướng hủy diệt.
Lý Thủy Đạo đã sớm nghe nói, ở dưới Linh sơn kia, là một vùng máu chảy thành sông, thi thể nằm ngổn ngang khắp chốn.
Lúc trước, hắn còn tưởng rằng có yêu ma tàn sát bừa bãi khắp nơi, nhưng đến bây giờ mới hiểu được, tất cả đều do nhân tính ác độc gây nên.
Ngã Phật từ bi, phổ độ chúng sinh.
Phật Đà càng từ bi đối với tăng nhân, càng có nghĩa là bọn họ tàn nhẫn đối với dân chúng.
Có lẽ tu sĩ Đạo môn không cho phép Phật môn quản lý truyên bá tín ngưỡng quy mô lớn ở địa giới của Đạo môn, cũng vì nguyên nhân này.
Mây trắng giống như dải lụa mông lung, nhẹ nhàng bay xuống trên Lưu Ly sơn.
Lưu Ly sơn, thế núi hiểm trở, thân núi giống như một khối bảo thạch lưu ly thật lớn, trong suốt long lanh, lóe lên một mảnh hào quang thần bí.
Nơi này chính là đạo tràng dùng để tu hành của Tĩnh Từ Bồ Tát.
Trong Lưu Ly sơn có một ngôi chùa, trong chùa khói hương lượn lờ, chuông khánh du dương.
Lý Thủy Đạo quỳ gối trước mặt Bồ Tát, trong tay cầm dao cạo, nhẹ nhàng vung lên, thật nhiều tóc ào ào rơi xuống, vương vãi trên người hắn, giống như đang cởi bỏ mọi trói buộc của trần thế.
"Từ nay về sau, ngươi chính là Tĩnh Tọa La Hán của Lưu Ly sơn, pháp danh Pháp Hải." Giọng nói của Tĩnh Từ Bồ Tát nhu hòa mà trang nghiêm, tựa như đang ẩn chứa trí tuệ và lực lượng vô cùng vô tận.
Trong lòng Lý Thủy Đạo ầm ầm chấn động, hắn cảm nhận được sự trang nghiêm và thần thánh trước nay chưa từng có. Hắn dập đầu lạy ba cái thật sâu, sau đó đứng dậy, nhìn về phía Lưu Ly sơn nguy nga kia.
Sau khi trở thành Tĩnh Tọa La Hán, Lý Thủy Đạo có thể tự nhiên cảm nhận được một hệ thống khổng lồ, đó là một hệ thống tín ngưỡng vô cùng đồ sô.
Loại cảm giác này cực kỳ rõ ràng, bởi vì đã có nguyện lực tín ngưỡng chảy vào thân thể của hắn, xúc tiến tu vi của hắn tăng trưởng, khối lượng nguyện lực tín ngưỡng này chỉ tương đương với hai - ba vạn tín đồ thành kính mà thôi.
Lý Thủy Đạo chỉ là một trong những nhân tố ở phía cuối cùng của hệ thống này, hắn giống như một cành lá rất nhỏ trên một cây đại thụ cực to, tuy không có ý nghĩa gì quá lớn, nhưng lại có mối liên hệ chặt chẽ với toàn bộ cây đại thụ kia.
Hệ thống này được hội tụ từ lực lượng tín ngưỡng vô cùng vô tận. Mỗi một ngày đều có vô số tín đồ đi đến Lưu Ly sơn triều bái, tín ngưỡng lực của bọn họ tựa như những dòng nước nhỏ, cùng tín ngưỡng lực ở địa phương khác hội tụ thành một luồng lực lượng khổng lồ, tẩm bổ cho toàn bộ hệ thống kia.
Trước kia hắn là đầu gà, hiện giờ hắn là đuôi phượng.