Chuong 1245: Luu Ly Phat Baol
Chuong 1245: Luu Ly Phat BaolChuong 1245: Luu Ly Phat Baol
Chuong 1245: Luu Ly Phat Baol
Phật Đà tiếp nhận nguyện lực của phàm nhân cúng bái, chỉ cần mỗi ngày đều đả tọa luyện hóa nguyện lực là được, căn bản không cần đả tọa khổ tu như tăng nhân. ...
Hôm nay, ánh bình minh vừa ló rạng, bước chân Lý Thủy Đạo đã nhẹ nhàng, lại lần nữa tiến vào thiền phòng của Gia Diễn La Hán.
Nghe được tiếng bước chân, Gia Diễn La Hán chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy người đến là Lý Thủy Đạo, trong mắt gã lập tức lóe lên vẻ mừng rỡ. Gã đứng dậy đón chào, chắp hai tay trước ngực, mỉm cười nói: "Thì ra là Pháp Hải sư đệ đến, mau mời vào."
Lý Thủy Đạo chắp hai tay trước ngực, cung kính nói với Gia Diễn La Hán: "Sư huynh, đa tạ ngài đã tiến cử ta với Bồ Tát, phần ân tình này, tiểu đệ sẽ ghi nhớ trong lòng, cả đời khó quên."
Gia Diễn La Hán mỉm cười xua tay, ý bảo Lý Thủy Đạo không cần phải đa lễ. Gã ôn hòa mở miệng nói: "Sư đệ khách khí rồi, ngươi tu hành có thành tựu, được Bồ Tát tán thành, tiến cử ngươi trở thành Đại Lực La Hán mới cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng...
Nói đến đây, Gia Diễn La Hán hơi dừng lại, trên mặt lộ ra một tia khó xử.
Trong lòng Lý Thủy Đạo vô cùng căng thẳng, vội vàng hỏi: "Sư huynh, nhưng cái gì?"
Gia Diễn La Hán khẽ thở dài, chậm rãi nói: "Tuy ta đã tiến cử ngươi với Bồ Tát, nhưng trước mắt vị trí của Đại Lực La Hán vẫn chưa trống. Ngươi biết đó, Phật môn tu hành chú trọng nhất là nhân quả luân hồi, vị trí Đại Lực La Hán cũng cần đợi cho đến khi tuổi thọ của bọn họ cạn kiệt, ngồi trong vại luân hồi, mới có chỗ trống."
Lý Thủy Đạo nghe vậy, trên mặt lộ vẻ thất vọng, sau khi trâm ngâm một lát, hắn hỏi: "Vậy phải đợi khoảng bao lâu?"
Gia Diễn La Hán khẽ nhíu mày, suy tư một lát rồi đáp: "Cái này phải xem tuổi thọ của bọn họ, có vài vị Đại Lực La Hán tu vi thâm hậu, thọ nguyên kéo dài, ít nhất cũng phải chờ hơn trăm năm."
Lý Thủy Đạo: '..."
Gia Diễn La Hán thấy vậy, lại mỉm cười an ủi: "Sư đệ đừng nản lòng thất vọng, Phật môn tu hành chính là như thế, phải có kiên nhẫn và nghị lực. Trong quá trình chờ đợi, ngươi có thể tiếp tục tu hành, gia tăng tu vi của mình lên. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, tự nhiên ngươi có thể trở thành Đại Lực La Hán."
"Sư huynh nói đúng lắm, ta sẽ kiên nhẫn chờ đợi." Nói đến đây, Lý Thủy Đạo lại chuyển chủ đề: "Vì cảm tạ ân tình của sư huynh, tiểu đệ đã đặc biệt chuẩn bị một món đại lễ tới tặng sư huynh."
Gia Diễn La Hán nghe vậy, vẻ mừng rỡ lập tức lộ rõ trong ánh mắt: "Là thứ gì?"
Lý Thủy Đạo hít sâu một hơi, thần bí nhỏ giọng nói: "Sư huynh đã nghe nói tới Lưu Ly Phật Bảo bao giờ chưa?"
Con ngươi trong mắt Gia Diễn La Hán thoáng co lại, gã cất giọng run rẩy nói: "Lưu Ly Phật Bảo? Đây là đồ tốt đó."
Gã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng đã không giấu nổi vẻ kích động trong mắt.
Lý Thủy Đạo gật đầu xác nhận: "Chính là Lưu Ly Phật Bảo. Ở thời điểm tiểu đệ vẫn còn tu đạo, trong lúc vô tình đã phát hiện ra một nơi bí mật bên trong sa mạc. Ta đã nhìn thấy ánh sáng của Lưu Ly Phật Bảo ở nơi đó. Chỉ vì tu vi của tiểu đệ có hạn, không thể lấy nó ra." Trong mắt Gia Diễn La Hán lóe lên một tia sáng tham lam, dường như gã đang nhìn thấy Lưu Ly Phật Bảo rực rỡ chói lóa ở ngay trước mắt mình, bởi vậy mới vội vàng hỏi: "Sa mạc kia ở đâu? Ngươi còn nhớ đường đi đến đó hay không?"
Lý Thủy Đạo gật đầu nói: "Đương nhiên là ta nhớ, mỗi một tac địa hình, mỗi một cồn cát, ta đều ghi nhớ kỹ trong lòng.....
Mấy ngày sau, mặt trời chói chang trên cao, sóng nhiệt cuồn cuộn bên dưới, có hai bóng người lặng yên xuất hiện trong sa mạc.
Gia Diễn La Hán mặc áo cà sa, tay cầm tràng hạt, đưa mắt nhìn Lý Thủy Đạo trước mắt, hàng chân mày khẽ cau, trong giọng nói để lộ ra vài phần bất mãn: "Pháp Hải, ngươi luôn miệng nói Lưu Ly Phật Bảo ở chỗ này, nhưng vì sao đến tận bây giờ, ta vẫn không thấy bóng dáng nó?"
Lý Thủy Đạo mỉm cười, hai tay chắp lại, nhìn như cung kính nói: "Gia Diễn sư huynh, vị trí Đại Lực La Hán, ta nhất định phải có được."
Gia Diễn La Hán thở dài, trong ánh mắt toát ra vài phần bất đắc dĩ: "Pháp Hải, ngươi nên biết vị trí Đại Lực La Hán của Lưu Ly Sơn chỉ có bốn người, trừ phi có chỗ trống, nếu không sao ngươi có thể ngồi lên được vị trí này? Ta đã sớm đề cử ngươi với Bồ Tát rồi, chỉ cần yên lặng chờ đợi thời cơ là xong."
Trong mắt Lý Thủy Đạo lóe lên một tia tàn nhẫn, hắn cười lạnh nói: "Sư huynh, nếu đột nhiên có một người trong bốn vị Đại Lực La Hán kia ngã xuống, chẳng phải chỗ trống kia sẽ xuất hiện sao?"
Gia Diễn La Hán giật mình hỏi: "Ngươi... rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?"
Lý Thủy Đạo không hề che giấu ý đồ nữa, lạnh giọng nói: "Ý của ta là chỉ cần giết chết một tên Đại Lực La Hán, là ta có thể thượng vị luôn không?”
Sắc mặt Gia Diễn La Hán lập tức trở nên tái nhợt, gã trợn tròn mắt, nghiêm nghị quát: 'Pháp Hải, ngươi đã nhập ma đạo rồi! Phương pháp này không chỉ vi phạm giới luật của Phật môn, còn là đại bất kính đối với Bồ Tát! Hơn nữa, dù ta đã tiến cử ngươi, nhưng đến cuối cùng vẫn phải do Bồ Tát quyết định!"
Lý Thủy Đạo nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, lạnh lùng phản bác: "Nói như vậy, thì ngươi tiến cử hay không cũng chẳng có tác dụng chó má gì?"
Dù sao Gia Diễn La Hán cũng nhận được không ít lợi ích từ đối phương, vừa nghe hắn nói vậy, gã lập tức quát to: "Đương nhiên là hữu dụng chứ! Có ta tiến cử, ít nhất cũng có thể tranh thủ cho ngươi ba phần cơ hội!"
Nhưng Lý Thủy Đạo lại không hề bị lời nói này làm lung lay, hắn chỉ cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: "Ngươi chết đi, có lẽ còn có thể cho ta thêm ba phần cơ hội nữa."
Gia Diễn La Hán nghe nói như vậy, lập tức khiếp sợ mở to hai mắt nhìn. Gã kinh ngạc đến không thể tin vào lỗ tai của mình, lại một lần nữa xác nhận: "Ngươi nói cái gì? Ngươi dám vô lễ như thết"
Nhưng đúng vào lúc này, trên người Lý Thủy Đạo chợt lóe lên một mảnh kim quang, giống như có vạn tia kim quang từ trong cơ thể hắn bắn ra bên ngoài, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ lấy hắn vào bên trong.
Chờ sau khi kim quang tiêu tán, trên người hắn đã có thêm một chiếc áo cà sa màu vàng, trên áo cà sa mơ hồ có Phật quang lưu chuyển, lộ vẻ trang nghiêm mà thần thánh.
Bổn mạng pháp bảo: Cà Sa Kim Cương!