Chương 1246: Pháp Hải, Ngươi Điên Rồi!
Chương 1246: Pháp Hải, Ngươi Điên Rồi!Chương 1246: Pháp Hải, Ngươi Điên Rồi!
Chương 1246: Pháp Hải, Ngươi Điên Rồi!
Trong lúc Lý Thủy Đạo giơ tay, trên bầu trời lại có tiếng sấm cuồn cuộn, lực lượng lôi đình ngưng tụ trên lòng bàn tay hắn, giống như muốn xé rách cả bầu trời này.
Hắn vung mạnh tay lên, chỉ thấy phía trên Cà Sa Kim Cương xuất hiện hư ảnh của Tứ Đại Kim Cương, mỗi người cầm một cái bát trong tay, trên chiếc bát sứ còn thai nghén một mảnh lôi đình vạn trượng, gào thét lao vê phía Gia Diễn La Hán.
Đối mặt với đòn công kích đột nhiên đánh đến của Lý Thủy Đạo, Gia Diễn La Hán điên cuồng kêu lên một tiếng: "Pháp Hải, ngươi điên rồi! Tu vi của bổn tọa cao hơn ngươi một cấp, đã vượt qua hai lần luân hồi, Kim Thân bất diệt, tu vi đã đạt tới Luyện Hư cảnh, ngươi lại dám khiêu chiến ta!"
Trong giọng nói của gã tràn ngập vẻ phẫn nộ và không thể tin nổi vào mắt mình.
Nhưng... từng tia sấm sét mang theo uy thế như chẻ tre xong tới.
Vạn trượng lôi đình từ trong bình bát của Tứ Đại Kim Cương ầm ầm trút xuống, không chút do dự đã bao phủ toàn bộ bóng dáng của Gia Diễn La Hán vào trong lôi quang.
Gã vội vàng vận chuyển Phật pháp vô biên, có ý đồ muốn ngăn cản uy lực của lôi đình này, Phật quang màu vàng cùng với lực lượng sấm sét kịch liệt va chạm trên không trung, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Khi dư âm của lôi đình dần dần lắng lại, bóng dáng Gia Diễn La Hán cũng chậm rãi lộ ra trong bụi mù. Giờ phút này, khuôn mặt vốn uy nghiêm của gã lại hiện rõ ra vài phần nghiêm trọng, trên chiếc áo cà sa màu vàng có dính một chút bụi bặm, nhưng dường như gã không thèm để ý đến nó, chỉ một mực ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Lý Thủy Đạo, trong mắt lóe lên một tia sáng tràn đầy nghi ngờ và kinh ngạc.
Lần này, Lý Thủy Đạo không còn ý định nương tay nữa, hắn chắp tay trước ngực, trong miệng mặc niệm pháp quyết, quanh thân lập loè kim quang, tựa như đã sinh ra cộng minh với linh khí trong thiên địa.
Để rồi ngay sau đó, hắn đột nhiên giang hai tay ra, chỉ thấy một mảnh kim quang bùng lên trong hư không, một trăm lẻ tám viên Bồ Đề Châu đột ngột xuất hiện, mỗi một viên đều tản ra Phật quang nhu hòa mà trang nghiêm.
Những viên Bồ Đề Châu này nhanh chóng sắp xếp tổ hợp ngay trên không trung, chỉ trong nháy mắt đã tạo thành một tòa Phật Tháp chín tầng.
Mỗi một tâng Phật Tháp đều điêu khắc một bức tượng Phật và hàng chuỗi kinh văn tinh mỹ, không ngừng tản ra một mảnh kim quang dìu dịu, tựa như đang có vô số Phật Đà đồng thời tụng kinh giảng pháp ở trong đó.
Lý Thủy Đạo quát khẽ một tiếng, tòa Phật Tháp chín tâng nọ đột ngột trấn áp xuống, thu toàn bộ bóng dáng của Gia Diễn La Hán vào bên trong.
Dường như không gian bên trong Phật Tháp đã bị nén lại, Gia Diễn La Hán chỉ cảm thấy một luồng áp lực cực lớn từ bốn phương tám hướng vọt tới, khiến gã gân như không thể nhúc nhích được mảy may.
Cùng lúc đó, một trăm lẻ tám vị Phật Đà Kim Thân trong Phật trận cũng chậm rãi xuất hiện. Khuôn mặt bọn họ cực kỳ trang nghiêm, ánh mắt sâu thẳm, dường như có thể nhìn thấu hết thảy mọi hư ảo trên thế gian.
Trong miệng bọn họ khẽ ngâm nga một đoạn Phật hiệu cổ xưa, Phật âm vang lên từng hồi, giống như âm thanh của tự nhiên, một mực quanh quẩn bên trong thiên địa. Chuỗi Phật âm này không chỉ có sẵn lực lượng tỉnh thần cường đại, nó còn có thể gột rửa tâm linh người ta, càng có thể hình thành nên một luồng dao động pháp lực cường đại, kết hợp cùng Phật Tháp, trực tiếp trấn áp Gia Diễn La Hán.
Gia Diễn La Hán thầm kinh hãi trong lòng, gã không ngờ Lý Thủy Đạo lại có thủ đoạn cường đại như thế, nhưng gã cũng không hoảng hốt.
Xét cho cùng, trong tay gã vốn có thực lực cấp bậc Luyện Hư cảnh, đủ để phá vỡ tòa trận pháp này!...
Tiên giới.
Trong cương vực gần Thiên Phạm Phật Quốc, có một vùng sa mạc hoang vu, lại có một tòa Phật tháp chín tâng đang đứng sừng sững ở ngay vị trí trung tâm của mảnh sa mạc này, thân tháp tản ra khí tức cổ xưa mà trang nghiêm.
Vào thời điểm đó, vị Truyền Kinh La Hán Gia Diễn đang bị trấn áp bên dưới tòa Phật tháp nọ.
Gia Diễn La Hán chắp hai tay, bắt đầu cao giọng tụng niệm chân ngôn của Phật môn. Cùng lúc ấy, một luông nguyện lực Phật môn mênh mông trực tiếp trào ra từ trong cơ thể gã, giống như nước sông, thao thao bất tuyệt.
Luồng nguyện lực này được hội tụ sự thành kính và cầu nguyện của ngàn vạn tín đồ, nó hình thành nên một luồng sáng màu vàng rực rỡ, bao phủ cả người Gia Diễn La Hán vào trong đó.
Bóng dáng Gia Diễn La Hán như ẩn như hiện trong kim quang, giống như một vị Thần linh hàng thế. Hai tay gã lại kết ấn, nguyện lực Phật môn mênh mông nhanh chóng hội tụ trong lòng bàn tay.
Trong quá trình thủ ấn trên tay gã không ngừng biến hóa, có một đóa Phật môn Kim Liên chậm rãi nở rộ dưới chân, cánh hoa nhẹ nhàng rung động, tản ra một mảnh kim quang nhàn nhạt, chiếu rọi cả vùng không gian chung quanh giống như một mảnh tịnh thổ của Phật quốc.
(Tinh thổ còn có thể hiểu là chốn cực lạc, bồng lai... )
Dường như mỗi một cánh hoa sen vàng đều ẩn chứa Phật lực vô tận, chúng nó đã gia tăng lực phòng ngự của Gia Diễn La Hán lên tới cực hạn.
Phải biết rằng, mỗi khi tu sĩ Phật môn bắt đầu đấu pháp, thì phòng ngự luôn là ưu tiên hàng đầu. Nguyện lực luôn được hấp thu suốt mấy ngàn năm qua, giờ phút này trực tiếp ngưng tụ thành một tầng lá chắn không thể phá vỡ, đủ để chống đỡ tất cả những công kích từ bên ngoài.
Gia Diễn La Hán chỉ thiếu chút nữa là có thể thành tựu Kim Thân, mà Kim Thân La Hán vốn là thứ nổi danh khắp Tiên giới về lực phòng ngự.
Sau khi chuẩn bị phòng ngự xong xuôi, Gia Diễn La Hán bất chợt mở hai mắt, trước ngực gã có một chữ vạn (th) xoay tròn. Ga giơ tay chỉ một cái, chùm tia sáng màu vàng chói lòa loá mắt, có thể xuyên thủng mọi thứ lập tức bắn ra từ đầu ngón tay, đâm thẳng về phía tòa Phật tháp đang hung hăng trấn áp gã.
Trên Phật tháp, kim quang và Phật quang đan vào nhau thành một mảnh, dường như có cả vạn tiếng tụng kinh vang vọng khắp nơi, nhìn thì thanh thế to lớn là vậy, nhưng dưới sự trùng kích của chùm sáng màu vàng này, kim quang phòng ngự của Phật tháp lại giống như một tấm voan mỏng bị cuồng phong xé rách, am ầm sụp đổ tan tành chỉ trong nháy mắt.
Thân tháp chấn động kịch liệt, phát ra tiếng vang nặng nề, dường như đang kể lể về cảm giác bất cam và sự bất đắc dĩ của mình.