Chương 1247: Chỉ Cần Nhục Thân Bất Diệt, Linh Hồn Sẽ Vĩnh Viễn Không Tiêu Vongl
Chương 1247: Chỉ Cần Nhục Thân Bất Diệt, Linh Hồn Sẽ Vĩnh Viễn Không Tiêu VonglChương 1247: Chỉ Cần Nhục Thân Bất Diệt, Linh Hồn Sẽ Vĩnh Viễn Không Tiêu Vongl
Chương 1247: Chỉ Cân Nhục Thân Bất Diệt, Linh Hồn Sẽ Vĩnh Viễn Không Tiêu Vongl
Phá trận rồi! Dễ dàng như thế đấy!
Bóng dáng Gia Diễn La Hán trực tiếp phá tháp lao ra, trong mắt lóe lên một tia đắc ý. Nhưng ngay khi gã đang chuẩn bị thu thập Pháp Hải, đột nhiên thế giới chung quanh lại xảy ra một hồi biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Bầu trời vốn sáng ngời là thế, nhưng giờ phút này đã biến thành một mảnh đen kịt, hệt như đang bị một luồng lực lượng thần bí nào đó thôn phệ.
Đại địa dưới chân cũng không còn là đất cát kiên cố, mà là một tâng sương mù màu đen, nhanh chóng lan tràn vê phía vô biên vô hạn.
Trong mảnh sương mù này có ẩn chứa khí tức tà ác làm lòng người sợ hãi, hệt như đang có vô số luông ma ảnh cuồn cuộn quay cuồng bên trong.
Vào thời điểm này, còn có một bóng đen khổng lồ đang dần dần xuất hiện trong màn sương mù đen kịt ấy. Khuôn mặt nó dữ tợn vô cùng, hai mắt lóe lên một mảnh hào quang màu đỏ như máu, tựa như có thể cắn nuốt tất cả mọi thứ xung quanh.
Bóng đen này chính là Đại Hắc Thiên, sự xuất hiện của nó đã khiến trái tim Gia Diễn La Hán đập nhanh hơn.
Đại Hắc Thiên mở cái miệng to như chậu máu của mình, bật ra một tiếng gào thét chấn thiên động địa. Tiếng gầm gừ này giống như một mảnh sấm sét không ngừng quanh quẩn trong sa mạc, khiến vô số ma ảnh xung quanh cũng rít gào theo, thanh thế rung trời.
Gia Diễn La Hán nhíu chặt lông mày, ánh mắt như đuốc, nhìn thẳng vào Đại Hắc Thiên dữ tợn đáng sợ phía trước. Sau đó, gã hít sâu một hơi, tram giọng quát: "Pháp Hải, thì ra chân diện mục của ngươi lại là loại ma vật này!"
Sau khi tiếng quát của Gia Diễn La Hán vang lên, hai tay gã lập tức nở rộ như một đóa hoa sen, Phật quang màu vàng lưu chuyển giữa ngón tay, gã nhanh chóng kết ấn, ngưng kết ra một luồng kim quang phá ma hình chữ vạn (1).
Luồng kim quang này giống như một vang mặt trời chói chang giữa hư không, tỏa sáng đến lóa mắt, có thể phá tan tất cả hắc ám và tà ác trên thế gian.
Nó mang theo tiếng gào thét điên cuồng, kéo theo Phật lực vô tận, hung hăng bổ về phía Đại Hắc Thiên.
Nhưng Đại Hắc Thiên lại giống như một cái bóng đen không ngừng di chuyển, thân thể của nó nhanh chóng vặn veo, biến hình trong kim quang, tựa như một làn khói nhẹ, mặc kệ kim quang xuyên thấu cũng không lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Kim quang mặc dù sáng chói nhưng lại như đánh vào hư vô, không thể tạo thành một chút thương tổn nào đối với Đại Hắc Thiên.
Gia Diễn La Hán thấy vậy, trong lòng lập tức cảm thấy nặng nề. Gã không ngờ ma vật này lại quỷ dị như thế, ngay cả Phá Ma Kim Quang của mình cũng không thể làm nó bị thương được.
Ngay vào lúc Gia Diễn La Hán đang ngây người, Đại Hắc Thiên lại đột nhiên hành động. Nó nâng một ngón tay thật lớn lên, đầu ngón tay ngưng tụ ra một luồng lực lượng U Minh Huyễn Diệt. Ánh mắt Gia Diễn La Hán sáng như đuốc, gã chợt nhận ra uy lực của luồng ma quang này chỉ có ngũ giai, lực phòng ngự của Tịnh Thổ Phật Liên có thể dễ dàng ngăn cản nó.
Nhưng điều khiến Gia Diễn La Hán tuyệt đối không ngờ được lại phát sinh.
Bởi vì U Minh Ma Quang do Đại Hắc Thiên phát ra lại không hề xông thẳng về phía gã, nó đang dùng một loại phương thức cực kỳ quỷ dị để vặn vẹo, biến ảo.
Dường như bên trong ma quang màu đen kia đang có cả ngàn vạn con u linh không ngừng kêu rên, rít gào, chúng nó tực tiếp ngưng tụ thành một luồng sức mạnh thần bí, im lặng thẩm thấu vào giữa hư không.
Gia Diễn La Hán khẽ nhíu mày. Rồi theo bản năng, gã cảm thấy tình huống này không ổn, nhưng thời gian đã không còn kịp nữa rồi, luông ma quang kia lại đột nhiên bộc phát, giống như một dòng lũ màu đen, mãnh liệt cuốn tới.
Ma quang va chạm vào tầng phòng ngự của Tịnh Thổ Phật Liên rồi lập tức bắn ra tia lửa chói mắt.
Gia Diễn La Hán kinh ngạc phát hiện, luồng ma quang kia đang dùng một loại phương thức cực kỳ xảo diệu để né tránh phải trực tiếp đối diện với tang phòng ngự của Tịnh Thổ Phật Liên, nó linh hoạt vòng qua tất cả trở ngại trên đường, để trùng kích thẳng vào linh hồn của gã.
Chỉ trong nháy mắt sau đó, gã lập tức cảm nhận được một luồng khí tức băng lãnh đến thấu xương xâm nhập vào cơ thể mình, giống như có vô số mũi băng châm sắc nhọn đang điên cuồng đâm vào linh hồn của gã.
Loại đau đớn này kinh khủng đến độ muốn xé rách cả linh hồn gã, khiến gã không tự chủ được lập tức phát ra một tiếng kêu to đầy đau đớn.
"Pháp Hải! Ngươi không giết chết được ta đâu!" Gia Diễn La Hán ngửa mặt lên trời gào thét, lại phát ra một tiếng kêu vang vọng khắp đất trời.
Tuy linh hồn của gã đã bị thương nặng, thậm chí gã còn không có bất kỳ biện pháp nào để rời khỏi Ma Vực này, nhưng vẫn có lòng tin tuyệt đối với tang phòng ngự của mình.
Nếu Phật Liên Tịnh Thổ không phòng được thì Bất Diệt Kim Thân nhất định sẽ phòng được!
Phật Liên Tịnh Thổ am hiểu phòng ngự các loại pháp thuật đã héo khô chỉ trong chớp mắt, bởi vì Gia Diễn La Hán vừa điều động toàn bộ nguyện lực trong cơ thể, chuyển sang gia trì luồng sức mạnh này lên chính thân thể của mình.
Ánh sáng màu vàng tỏa ra từ trong cơ thể gã càng ngày càng sáng, dường như muốn cắn nuốt toàn bộ hắc ám chung quanh đến khi không còn.
Thân thể gã được vầng hào quang màu vàng kia bao phủ, giống như đã hóa thân thành Kim Thân La Hán, trang nghiêm mà thần thánh vô cùng.
Mặc dù gã chỉ là Truyền Kinh La Hán, còn chưa được sắc phong làm Kim Thân La Hán, nhưng đã nắm giữ được môn thần thông chí cao vô thượng Bất Diệt Kim Thân này rồi. Chỉ cần nhục thân bất diệt, linh hồn gã sẽ vĩnh viễn không tiêu vong.
Ở trong Ma Vực, Gia Diễn La Hán giống như một bức tượng vàng bất hủ. Ma khí không ngừng ăn mòn thân thể gã, nhưng ánh sáng màu vàng kia vẫn chưa từng bị dập tắt.
Gã nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ tâm thân vào chuyện phòng ngự.
Vào giờ khắc này, linh hồn và thân thể của gã đã dung hợp đến trình độ hoàn mỹ, dường như gã vừa trở thành một tôn tại không thể đả kích được.