Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1251 - Chương 1251: Tranh Gianh Chức Vị Đại Lực La Hán!

Chương 1251: Tranh Gianh Chức Vị Đại Lực La Hán! Chương 1251: Tranh Gianh Chức Vị Đại Lực La Hán!Chương 1251: Tranh Gianh Chức Vị Đại Lực La Hán!

Chương 1251: Tranh Giành Chức Vị Đại Lực La Hán!

A Nan La Hán cảm nhận được khí tức khác thường của Phật châu, mới chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt của gã dừng lại trên viên Phật châu nọ một lát, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, rồi nhẹ nhàng cầm lấy Phật châu, cẩn thận quan sát, dường như có thể thông qua đó để nhìn thấy sự hung hãn và uy nghiêm của Huyết Ngạc khi còn sống.

"Pháp Hải, ngươi đây là..." Trong giọng nói của A Nan La Hán mang theo một chút khó hiểu.

Lý Thủy Đạo hít sâu một hơi, cung kính nói: 'A Nan đại sư, viên Phật châu được luyện chế từ con mắt của Huyết Ngạc ngũ giai này, chính là thứ ta tu hành nhiều năm mới đoạt được, hôm nay đặc biệt đến hiến cho đại sư. Đồng thời, đệ tử còn có một yêu cầu quá đáng, hy vọng đại sư có thể đề cử ta trở thành Đại Lực La Hán mới với Bồ Tát."

A Nan La Hán khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên sự tán thưởng: "Pháp Hải, thành ý của ngươi, ta đã cảm nhận được rồi. Nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ngươi, dù ta và Pháp Không, thậm chí là Gia Diễn đã vẫn lạc cùng lúc đề cử ngươi, cũng không có tác dụng gì, bởi vì quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay Bồ Tát."

Lý Thủy Đạo gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Đệ tử hiểu rõ. Nhưng đệ tử tin tưởng, chỉ cần đại sư nguyện ý đề cập đệ tử trước mặt Bồ Tát, đệ tử cũng cảm thấy mỹ mãn rồi."

A Nan La Hán nhìn ánh mắt kiên định của Lý Thủy Đạo, trong lòng không khỏi sinh ra một tia kính nể. Gã nhẹ nhàng thả lại Phật châu vào trong tay Lý Thủy Đạo, mỉm cười nói: "Được, ta sẽ đề cập tới ngươi ngay trước mặt Bồ Tát. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, con đường tu hành nằm ở tâm chứ không phải ở ngoại lực. Chỉ khi nào chân chính tu luyện tới cảnh giới cao thâm, mới có thể được Bồ Tát tán thành."

Lý Thủy Đạo nghe vậy, lại khom người cảm tạ: "Đa tạ A Nan đại sư dạy bảo! Đệ tử nhất định ghi nhớ trong lòng!"

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

A Nan La Hán nhìn theo bóng lưng Lý Thủy Đạo rời đi, khẽ thở dài một hơi nói: "La một nhân vật đáng gờm, đáng tiếc đã gia nhập vào Phật môn...

Bảo Tượng La Hán là vị Kim Thân La Hán duy nhất trên Lưu Ly Sơn, địa vị của gã cao hơn hai vị Truyên Kinh La Hán kia rất nhiều, tu vi Phật pháp cũng cao hơn một bậc.

Lý Thủy Đạo mặc tăng bào màu xám, đi tới nơi Bảo Tượng La Hán đang tu hành, yên lặng chờ đợi.

Hồi lâu sau, một tiểu sa di bước ra từ trong thiện phòng, khom người thi lễ với Lý Thủy Đạo: "Pháp Hải đại sư, sư tôn đang bế quan lĩnh hội Phật pháp, không thể tự mình nghênh đón ngài, kính xin ngài lượng thứ."

(Sa di là hoà thượng mới xuất gia)

Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt thất vọng, nhưng hắn vẫn nhanh chóng lấy một miếng bảo ngọc từ trong tay áo ra, đưa cho tiểu sa di nọ: "Tiểu sư phụ, đây là bảo vật ta đặc biệt chuẩn bị cho Bảo Tượng La Hán, bảo ngọc lưu ly ẩn chứa thiên địa tinh hoa, có thể trợ giúp tu hành, cũng có thể chống lại tà niệm bên ngoài. Mong tiểu sư phụ thay ta chuyển giao cho ngài."

Tiểu sa di nhìn món bảo vật trong tay Lý Thủy Đạo, trong mắt lóe lên một chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại khôi phục vẻ bình tĩnh. Gã chắp hai tay lại, hơi khom người nói: "Pháp Hải đại sư, quà tặng của ngài vô cùng trân quý, nhưng sư tôn lão nhân gia ngài luôn muốn xem trọng tâm tính và ngộ tính của tu hành giả, chứ không phải bảo vật bên ngoài. Lão nhân gia người từng nói, con đường tu hành cần tự ngộ, mới có thể thành tựu đại đạo."

Lý Thủy Đạo nhíu mày, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ gì với chuyện này.

Bởi xét cho cùng, một tu sĩ có cấp bậc như Bảo Tượng La Hán đương nhiên sẽ khinh thường hắn, nói là bận rộn tu hành trên thực tế là lười ra gặp mặt, trừ phi hắn đầu tư vào mạng lưới quan hệ này một khoảng thời gian dài, còn không, khẳng định là không có khả năng lâm thời ôm chân Phật.

Hắn nhìn tiểu sa di kia một cái thật sâu, nói: "Đa tạ tiểu sư phụ đã chỉ điểm, ta hiểu rồi."...

Nửa tháng sau, trong ánh nắng ban mai, Phổ Độ Đàn trên đỉnh Lưu Ly Sơn được bao phủ trong bầu không khí trang nghiêm.

Bảo Tượng La Hán mặc áo cà sa màu vàng, tay cầm tràng hạt, có hai vị La Hán đi theo là A Nan, Pháp Không, cùng với ba vị Đại Lực La Hán và tám vị Tĩnh Tọa La Hán, bọn họ cùng nhau đến yết kiến Tĩnh Từ Bồ Tát.

Mỗi một vị La Hán đều lộ vẻ trang trọng dị thường, trong ánh mắt bọn họ đều chan chứa thành kính đối với Phật pháp và coi trọng đối với hội nghị sắp đến.

Trên Phổ Độ Đàn, hương khói lượn lờ, tiếng chuông du dương, tựa như đã tăng thêm vài phần thần bí và trang nghiêm cho thời khắc quan trọng này.

Tĩnh Từ Bồ Tát ngồi trên bảo tọa hoa sen, khuôn mặt hiền lành, ánh mắt sâu thẳm. Nàng nhìn về phía mọi người, chậm rãi mở miệng: "Gia Diễn La Hán bất hạnh ngã xuống, đây là tổn thất của Phật môn ta. Tuy chỗ trống của hắn đã được bổ sung, nhưng vẫn còn thiếu một vị Đại Lực La Hán. Trải qua quá trình thương nghị của ta với Bảo Tượng, A Nan, Pháp Không, có ba người được chọn, nhưng vẫn chưa biết nên định đoạt như thế nào."

Tĩnh Từ Bồ Tát vừa dứt lời, ánh mắt chúng La Hán bên dưới đã đồng loạt nhìn về phía ba vị Tĩnh Tọa La Hán dưới đài —— Tĩnh Thiền, Tuệ Giác và Pháp Hải.

Ba người này nghe vậy, mới lập tức bước ra khỏi hàng, khom mình hành lễ với Tĩnh Từ Bồ Tát, trên mặt toát lên vẻ mặt vừa kích động vừa khẩn trương.

Tĩnh Từ Bồ Tát tiếp tục nói: "Tĩnh Thiện, ngươi tu hành nhiều năm, tâm tính trâm ổn, có lý giải thâm hậu đối với Phật pháp, Tuệ Giác, ngươi thiên tư thông minh, có cách nhìn độc đáo đối với Phật pháp, Pháp Hải, mặc dù ngươi còn trẻ tuổi, nhưng tu vi thâm hậu, ngày thường luôn chú tâm theo đuổi Phật pháp vẫn chưa từng dừng lại. Ba người các ngươi đều muốn tranh giành vị trí này, nhưng chức trách của Đại Lực La Hán rất nặng nề, cần phải có tín niệm kiên định và thực lực cường đại để gánh vác, các ngươi có lòng tin hay không?”
Bình Luận (0)
Comment