Chương 1252: Thật Không Hổ Là "Pháp Hải"
Chương 1252: Thật Không Hổ Là "Pháp Hải"Chương 1252: Thật Không Hổ Là "Pháp Hải"
Chương 1252: Thật Không Hổ Là "Pháp Hải”
Tĩnh Thiền là lão tăng tu hành nhiều năm, lập tức tiến lên trước một bước, chắp tay trước ngực, trâm ổn nói: "Bồ Tát, mặc dù ta không dám nói bản thân đã lý giải Phật pháp đến mức thấu triệt, nhưng nguyện ý lấy tín niệm và thực lực của ta đi tới gánh vác chức trách của Đại Lực La Hán, bảo vệ Phật môn Tịnh Thổ."
Tuệ Giác theo sát phía sau, sau khi cung kính hành lễ, gã lập tức lên tiếng: "Bồ Tát, ta nguyện dốc hết khả năng đi trấn áp tà ma, thủ hộ thương sinh."
Lý Thủy Đạo lại tỏ ra càng thêm kiên định, sống lưng thẳng tắp, mắt sáng như đuốc, cất lên giọng nói mang âm hưởng mạnh mẽ: "Bồ Tát, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, ta nguyện ý chấp hành ý nguyện của Phật môn, trấn áp tà ma, bảo hộ một phương bình an."
Thấy ba người đều có tín niệm kiên định như thế, Bảo Tượng La Hán khẽ gật đầu, gã lập tức lên tiếng đề nghị với Tĩnh Từ Bồ Tát: "Bồ Tát, vị trí Đại Lực La Hán cần người có pháp lực thâm hậu và ý chí kiên định mới có thể đảm nhiệm được. Hiện giờ, ba vị đệ tử đều có quyết tâm này, không bằng cứ lấy đấu pháp luận võ để định đoạt đi."
Tĩnh Từ Bồ Tát khẽ gật đầu, trong mắt toát lên ý cười nhàn nhạt: "Vậy rất tốt. Nhưng nhớ lấy, khi đấu pháp, đến điểm là dừng, không được làm tổn thương hòa khí đồng môn."
Chúng La Hán nghe vậy, nhao nhao gật đầu xác nhận, bầu không khí lập tức trở nên khẩn trương mà trang trọng.
Trên Phổ Độ Đàn, mây mù lượn lờ, giống như đang ở trong tiên cảnh.
Lý Thủy Đạo nhìn về phía Tĩnh Thiên La Hán, không chút e dè đã mở miệng khiêu khích: "Tịnh Thiền sư huynh, Đại Lực La Hán cần phải ra ngoài giao thủ với tà ma, thời khắc đều nguy hiểm, ta lo lắng ngươi khó có thể đảm nhiệm được, không bằng tặng vị trí này lại cho sư đệ, để sư đệ tiếp nhận phần nguy hiểm này đi"
Tĩnh Thiền La Hán khẽ nhếch môi cười trào phúng, gã chắp hai tay lại, cất giọng bình tĩnh mà kiên định: "Pháp Hải sư đệ, ngươi tu hành còn thấp, đạo hạnh nông cạn, nếu đảm nhiệm Đại Lực La Hán, chỉ có thể bị tà ma giết chết, thay vì vẫn lạc ở bên ngoài, làm mất uy danh của Lưu Ly Sơn, thì thà rằng ngươi cứ tiếp tục tĩnh tọa ở Lưu Ly Sơn thêm trăm năm nữa, gia tăng tu vi vẫn quan trọng hơn."
"Tĩnh Thiền sư huynh, Bồ Tát bảo chúng ta đấu pháp, chứ không phải đấu võ mồm, mời ngài thi triển thân thông ở ngoài điện, tránh để các sư huynh đệ chê cười." Lý Thủy Đạo cười lạnh nói.
"Được! Pháp Hải, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là băng dày ba thước không phải do một ngày lạnh!" Ánh mắt Tĩnh Thiền La Hán lóe lên một tia âm u, cơn giận trong lồng ngực khó mà kiềm chế được.
Tuệ Giác La Hán đứng ở một bên, nở một nụ cười ôn hòa: "Hai vị sư huynh, mặc dù ta bất tài, nhưng cũng muốn thi triển hết sở học ở trước mặt Bồ Tát. Kính xin các sư huynh đừng bỏ rơi ta."
Lý Thủy Đạo lắc đầu cười: "Tuệ Giác sư huynh, ngươi chờ một lát, đợi sau khi ta đấu pháp với Tĩnh Thiền sư huynh xong, sẽ tới luận bàn với ngươi."
Tĩnh Thiền La Hán cũng gật đầu nói: "Tuệ Giác sư đệ, ngươi cứ nghỉ ngơi một lát đi, nhưng ngươi yên tâm, ngươi cũng không phải đợi bao lâu đâu."
Hai người cùng nhau đi ra ngoài điện Phổ Độ Đàn, đứng đối diện nhau, chắp tay trước ngực, nhanh chóng hành lễ với đối phương.
"Sư đệ, mời." Tĩnh Thiên La Hán nhẹ giọng nói, trong thanh âm có mang theo vài phân nghiêm nghị.
Lý Thủy Đạo mỉm cười, dường như tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay hắn rồi. Chỉ thấy lòng bàn tay hắn khẽ lật lên lân nữa, một đóa hoa sen màu vàng lập tức nở rộ, ánh sáng nhàn nhạt không ngừng lưu chuyển trên cánh hoa.
Để rồi ngay sau đó, đóa hoa sen kia giống như một vật còn sống, nó tự xoay tròn, mang theo kình phong lăng lệ, đột nhiên đánh về phía Tĩnh Thiền La Hán.
Tĩnh Thiên La Hán thấy vậy, gương mặt hơi biến sắc, gã không dám chủ quan, hai tay nhanh chóng kết ấn, một tấm màn sáng màu vàng trực tiếp dâng lên trước người, cố gắng ngăn cản hoa sen xoay tròn kia.
Âm!
Một tiếng vang thật lớn truyên ra, Phật Liên vỡ vụn.
"Hừ! Cũng chỉ có vậy mà thôi." Tĩnh Thiền vừa dứt lời, Phật Liên phủ kín cả trời đất bỗng gào thét cuốn tới, số lượng nhiều vô cùng.
Lượng Phật Liên khổng lồ kia lần lượt va chạm trên màn sáng, phát ra tiếng nổ định tai nhức óc.
Tuy Tĩnh Thiền La Hán có pháp lực thâm hậu, nhưng đối mặt với công kích liên tục không ngừng của Lý Thủy Đạo, gã cũng cảm thấy có chút quá sức. Gã liên tục thúc giục pháp lực, có ý đồ muốn ổn định trận cước, nhưng hoa sen của Lý Thủy Đạo lại giống như thủy triều, tâng tâng lớp lớp không ngừng vọt tới, chẳng mấy chốc Tĩnh Thiền La Hán đã bị bao phủ bên trong một biển Kim Liên.
Nhóm La Hán khác thấy vậy, không khỏi sợ hãi thán phục. Bọn họ vốn cho rằng Lý Thủy Đạo chỉ dựa vào nhiệt huyết mới dám đấu pháp với Tĩnh Thiền La Hán, lại không ngờ pháp lực của hắn hùng hậu, kéo dài liên miên như thế, hoang phí cỡ này lại không thấy suy giảm chút nào.
Thật không hổ là "Pháp Hải”!
Bảo Tượng La Hán cau mày, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc: "Pháp lực của người này lại kéo dài liên miên như vậy, đúng là hiếm thấy."
Pháp Không La Hán cũng không nhịn được lắc đầu: "Vốn cho rằng Pháp Hải sư đệ không chịu nổi một kích, nào ngờ Tĩnh Thiền sư huynh lại dễ dàng bị thua như vậy."
A Nan La Hán càng sợ hãi thán phục không thôi: "Pháp Hải sư đệ còn chưa xuất toàn lực đâu!"...
Trong biển hoa sen màu vàng, Tịnh Thiền La Hán như con thuyền cô độc trong gió bão, lảo đảo sắp ngã khi sóng lớn vỗ xuống, dường như có thể bị cắn nuốt bất cứ lúc nào. Hai mắt gã trừng lớn như chuông đồng, trong con ngươi tràn đầy chấn động và kinh hãi đến không thể tin nổi vào mắt mình, dường như bản thân vừa trông thấy một khung cảnh khó có thể tượng tượng nhất trên thế gian.
Những hoa sen màu vàng kia chính là Phật Liên thoát ra từ trong lòng bàn tay của Pháp Hải, vậy mà giờ phút này, chúng lại như một biển hoa vô cùng vô tận, điên cuồng va chạm vào Kim Cương Hộ Tráo của Tịnh Thiền La Hán.
Gã vốn tưởng rằng dựa vào pháp lực thâm hậu của mình là đủ để nhẹ nhàng ứng phó với vị Pháp Hải sư đệ mới ra đời này, nhưng khi chân chính bước vào chiến cuộc, gã mới biết bản thân đã quá mức sai lâm.