Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1253 - Chương 1253: Đại Lực La Hán Lý Thủy Đạo!

Chương 1253: Đại Lực La Hán Lý Thủy Đạo! Chương 1253: Đại Lực La Hán Lý Thủy Đạo!Chương 1253: Đại Lực La Hán Lý Thủy Đạo!

Chương 1253: Đại Lực La Hán Lý Thủy Đạo!

Pháp lực của Tịnh Thiền La Hán tựa như một dòng sông sau khi đê vỡ, nó ào ào cuốn đi, rất nhanh đã hao hết, cứ như bị một cái lỗ đen vô hình nào đó nuốt chửng mất rồi.

Sau khi pháp lực hao hết, Kim Cương Hộ Thuẫn khó có thể tiếp tục duy trì, chỉ có thể tùy ý để mặc cho từng đóa hoa sen màu vàng đập bay thân thể gã.

Thân thể Tịnh Thiền La Hán vẽ nên một đường cong sắc nét trên không trung, sau đó ngã mạnh xuống đất, làm bụi đất bốc lên mù mịt.

Sau đó, Phật Liên đầy trời kia cũng nhanh chóng biến mất, dường như đã tuân theo một loại triệu hoán nào đó rồi.

Trận đấu đã kết thúc, nhưng cảm giác chấn động trọng lòng Tịnh Thiền La Hán vẫn mãi chưa thể bình ổn lại. Gã gian nan ngẩng đầu, nhìn về phía Pháp Hải sư đệ đang thản nhiên đứng giữa hư không. Trong lòng tràn đầy chua xót và không cam lòng, nhưng phần nhiều hơn chính là sự khiếp sợ đối với thực lực của Pháp Hải. Gã chưa bao giờ nghĩ tới tình huống này, chưa bao giờ cho rằng một vị sư đệ vừa gia nhập vào Phật môn lại có được pháp lực thâm hậu như thế.

Gã quay đầu nhìn về phía rất nhiều La Hán và Bồ Tát bên cạnh, trong ánh mắt của bọn họ đều có sự kinh ngạc và kính nể.

Chính những ánh mắt đó càng khiến gã xấu hổ vô cùng, giống như thất bại của mình đã bị tất cả mọi người nhìn thấy rồi, nhất là trong ánh mắt của Bảo Tượng La Hán đang dìu dắt gã tràn đầy thất vọng và tiếc hận.

Sắc mặt Tịnh Thiên La Hán chuyển thành một màu tái nhợt, bờ môi khẽ run, gã muốn nói một điều gì đó, nhưng cổ họng lại như bị chặn lại, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Gã chỉ có thể yên lặng chịu đựng nỗi xấu hổ và đau đớn do thất bại này mang đến.

Lý Thủy Đạo tiến lên một bước, hơi hơi thi lễ, nhẹ giọng nói: "Tịnh Thiền sư huynh, đa tạ."

Trong lòng Tịnh Thiền La Hán chua xót, gã biết mình không thể lấy cớ hoặc biện giải thêm bất cứ điều gì nữa. Gã nhìn Lý Thủy Đạo thật kĩ, sau đó yên lặng xoay người rời đi. Bóng lưng của gã kéo thật dài dưới ánh mặt trời ban chiều, dường như đang gánh chịu tất cả xấu hổ và không cam lòng của gã.

Nhóm La Hán và Bồ Tát chứng kiến một màn này, trong lòng cũng ngổn ngang cảm xúc.

Dựa theo thực lực Pháp Hải vừa mới bày ra, chỉ sợ ngoại trừ La Hán Luyện Hư cảnh, đã không còn người nào xứng đáng là đối thủ của hắn nữa.

Lý Thủy Đạo chắp hai tay trước ngực, cung tiễn Tịnh Thiền La Hán chiến bại rời đi, sau đó quay người hướng về phía Tuệ Giác La Hán.

"Vậy tiếp đó, thỉnh Tuệ Giác sư huynh vui lòng chỉ giáo." Giọng nói trong sáng mà kiên định của Lý Thủy Đạo để lộ ra sư trấn định, bình thản trong lòng hắn lúc này.

Vào thời điểm hiện tại, Tuệ Giác La Hán đã sớm không còn vẻ kiêu ngạo khi nãy, sắc mặt cũng chuyển thành cực kỳ nghiêm túc.

Gã vốn cho rằng Tịnh Thiên La Hán có thể dễ dàng đánh bại vị sư đệ Pháp Hải này, nào ngờ kết quả lại thành ra như vậy.

Trong lúc không quá chú ý đến, Tuệ Giác La Hán đã chậm rãi đi tới giữa sân. Gã nhìn Pháp Hải đang mỉm cười trước mắt, trong lòng tràn đầy do dự và bất an, bởi bản thân gã biết mình không phải đối thủ của Pháp Hải kia.

Sau khi trải qua một phen đấu tranh nội tâm kịch liệt, cuối cùng Tuệ Giác La Hán cũng đưa ra quyết định. Gã thở dài một tiếng, lắc đầu, sau đó bái một cái thật sâu về phía Lý Thủy Đạo: "Pháp lực của Pháp Hải sư đệ sâu không lường được, ta tự biết không phải là đối thủ của ngươi, cam nguyện nhận thua."

Tuệ Giác chủ động nhận thua là chuyện nhóm La Hán đang có mặt ở đây đã lường được từ trước, bọn họ không hề cảm thấy bất ngờ.

"Chư vị La Hán, Pháp Hải sư đệ tu vi thâm hậu, đã chiếm ưu thế hơn, vậy từ nay về sau, hắn chính là Đại Lực La Hán mới của Lưu Ly Sơn ta." Thanh âm Tĩnh Từ Bồ Tát như tiếng trời, du dương mà thâm sâu, vang vọng khắp cả Phổ Độ Đàn.

Lời này vừa nói ra, nhóm La Hán lập tức nhao nhao tiến lên, đồng thời lên tiếng chúc mừng và biểu thị lòng kính trọng với Đại Lực La Hán Lý Thủy Đạo vừa mới tấn thăng.

Vào thời điểm này, giọng nói của Bảo Tượng La Hán vừa trầm ấm vừa mạnh mẽ lại có lực cũng truyền đến: "Pháp Hải sư đệ, quả nhiên ngươi có thực lực phi phàm, lần tỷ thí này thật sự đã khiến người ta được mở rộng tâm mắt, chúc mừng ngươi!"

Trên mặt A Nan La Hán vẫn luôn giữ nguyên một nụ cười ôn hòa, dường như gã có chút vui mừng đối với chuyện Lý Thủy Đạo có thể đại triển thần uy, giành được chiến thắng trong ngày hôm nay: "Pháp Hải sư đệ, chúng ta đã sớm nghe nói đến thực lực của ngươi, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền."

Trên mặt Pháp Không La Hán lại lộ ra một chút xấu hổ. Tuy gã đã nhận trọng bảo của Lý Thủy Đạo, nhưng lại nói mà không giữ lời, cũng không đề cử Pháp Hải mà đề cử Tuệ Giác, nhưng Tuệ Giác La Hán lại không có dũng khí chiến đấu, điều này làm gã khó chịu vô cùng. Có điêu khó chịu thì khó chịu, xã giao bề ngoài vẫn phải làm, gã cố gắng bình ổn cảm xúc trong lòng, đi lên phía trước chúc mừng Lý Thủy Đạo: "Pháp Hải sư đệ, chúc mừng."

Tĩnh Từ Bồ Tát nhìn hành vi của các La Hán, trong lòng cảm thấy hết sức vui mừng, Lưu Ly Sơn có thể đoàn kết một lòng, đây mới là căn nguyên của sức mạnh. Nàng trịnh trọng nói với Lý Thủy Đạo: "Pháp Hải, ngươi đã trở thành Đại Lực La Hán của Lưu Ly Sơn ta, cần phải nhanh chóng nhậm chức, trấn thủ khu vực xung quanh Đạt Cống Thiền Lâm. Mong ngươi lấy lòng từ bi làm gốc, bảo vệ chúng sinh an bình."

Lý Thủy Đạo nghe vậy, lập tức cung kính thi lễ với nàng, sau đó cất giọng kiên định nói: "Đệ tử nhất định sẽ dốc hết toàn lực, không phụ sự ủy thác của Bồ Tát!"...

Trên Lưu Ly Sơn, mây mù lượn lờ, giống như tiên cảnh giữa nhân gian.

Ở bên trong tiên cảnh này đang ẩn giấu một tòa thiền viện. Thiền viện mang phong cách cổ xưa mà trang trọng, bên trong yên tĩnh lại lộ ra một loại khí tức siêu thoát thế tục.

Ở một góc thiền viện, có hai vị La Hán đang ngồi đối diện nhau. Một người mặc áo cà sa màu vàng, khuôn mặt hiền lành, chính là Tịnh Thiên La Hán, một người khác mặc tăng bào màu xanh, ánh mắt sâu thẳm, chính là Lý Thủy Đạo.
Bình Luận (0)
Comment