Chương 1254: Ước Hẹn Đồng Minh!
Chương 1254: Ước Hẹn Đồng Minh!Chương 1254: Ước Hẹn Đồng Minh!
Chương 1254: Ước Hẹn Đồng Minh!
Tịnh Thiên La Hán nhẹ nhàng gõ me, lên tiếng phá vỡ sự im lặng của thiền viện: "Pháp Hải sư đệ, Bồ Tát đã sắc phong ngươi làm Đại Lực La Hán, vì sao còn không mau đi Đạt Cống nhận chức, bảo vệ bách tính một phương?”
Lý Thủy Đạo mỉm cười: "Sư huynh, chậm trễ mấy ngày cũng không sao. Ta có một chuyện muốn thương lượng với huynh."
Tịnh Thiền La Hán nhướng mày, trong giọng nói để lộ ra vài phần bất mãn: "Thắng làm vua thua làm giặc, thực lực của ta không bằng người, có gì mà phải thương lượng, chẳng lẽ ngươi muốn sỉ nhục ta?"
Lý Thủy Đạo khoát tay áo, cất giọng bình tĩnh mà kiên định: "Sư huynh hiểu lâm rồi. Ta không hề có ý này. Pháp Không La Hán kia từng nhận trọng bảo của ta, lại chưa từng đề cử ta làm Đại Lực La Hán, đây đã là đắc tội với ta. Ta muốn cho hắn một bài học, không biết ý sư huynh như thế nào?"
Tịnh Thiền La Hán nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia sáng, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng biến mất: "Sư đệ, ngươi muốn dạy dỗ Pháp Không kia như thế nào?"
Lý Thủy Đạo mỉm cười, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Ta có thể phun ra những lời tục tĩu, mắng đến mức Pháp Không kia phải xấu hổ không còn mặt mũi nào, cũng có thể ra tay như chớp, đánh hắn bị thương nặng, khiến hắn không thể động đậy được."
Tịnh Thiền La Hán nghe vậy, ánh mắt thoáng ngưng lại, hai tay chắp trước ngực, nhắm mắt tram tư một lát, sau đó mới chậm rãi mở mắt hỏi: "Pháp Hải sư đệ, ngươi đúng là kẻ có thù tất báo, ta thật sự không biết, vì sao ngươi lại đề cập chuyện này với ta?"
Lý Thủy Đạo mỉm cười, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt: "Nếu ta làm Pháp Không bị thương nặng, đúng vào lúc này lại có tà ma thừa lúc vắng mà vào, đánh chết hắn, như vậy khi vị trí Truyên Kinh La Hán, sẽ xuất hiện chỗ trống. Đến lúc đó, cơ hội tấn thăng làm Đại Lực La Hán của ngươi cũng sẽ tới rồi."
Tịnh Thiền La Hán đã bị ý tưởng này làm dao động, trong mắt gã lóe lên sự tham lam, nhưng ngay sau đó lại khôi phục vẻ bình tĩnh. Gã gian nan nuốt một ngụm nước miếng, cất giọng run run hỏi: "Ngươi làm như thế nào để cam đoan, sau khi ngươi đánh Pháp Không trọng thương, tà ma sẽ xuất hiện đúng lúc?"
"Không phải ta bảo đảm, mà là ngươi bảo đảm. Nếu ngươi không muốn động thủ, thì ta sẽ đi mắng hắn hai câu, việc này coi như xong, dù sao cũng là ngã Phật từ bi, ta không phải hạng người bụng dạ hẹp hòi." Lý Thủy Đạo thản nhiên nói.
Tịnh Thiền La Hán khẽ nuốt một ngụm nước miếng: "Ngươi bảo ta giết Pháp Không?"
"Suyt..." Lý Thủy Đạo đưa tay đánh ra thủ thế chớ lên tiếng, sau đó vẻ mặt nghiêm túc sửa lại cho đúng: 'Là tà mail"
Tịnh Thiên La Hán vẫn phân vân gay gắt như trước, gương mặt đầy vẻ do dự.
Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng cười một tiếng, trong giọng nói để lộ ra một chút thần bí: "Tuy Thiên Phạm Phật Quốc này là thánh địa Phật môn, nhưng tà ma lại tâng tâng lớp lớp, giết không hết, chưa từng dừng lại. Mà địa giới của những đạo môn kia, mặc dù chưa từng có lời đồn đại về tà ma... Hắc hắc... Bởi vì cái gọi là nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành Ma."
Tịnh Thiền La Hán nghe vậy, hai mắt híp lại: 'Ngươi định nói đây là Thiên Phạm Ma Quốc?"
"À... Quả nhiên Tịnh Thiền sư huynh có ngộ tính, đương nhiên có làm hay không tất cả đều nằm ở ngươi. Hiện giờ ta vừa mới tấn cấp thành Đại Lực La Hán, dù Pháp Không đột nhiên vẫn lạc, ta cũng không thể nào nhảy liền hai cấp, tấn thăng trở thành Truyên Kinh La Hán được. Chỉ có điều, nếu giữa đường không có ai ngã xuống, chỉ sợ Tịnh Thiên sư huynh còn cần tĩnh tọa thêm năm trăm năm nữa mới có cơ hội này." Lý Thủy Đạo tỏ vẻ không sao cả, nói.
Nghe vậy, trong mắt Tịnh Thiền La Hán lóe lên vẻ không cam lòng. Rồi ngay sau đó, vẻ tàn nhẫn lóe lên trên gương mặt, dường như đã hạ quyết tâm rồi, nhưng trong lòng gã vẫn còn nghỉ ngờ: "Ngươi đã không được lợi, sao lại phải làm như vậy?"
Hai mắt Lý Thủy Đạo sáng như đuốc, nhìn thẳng vào Tịnh Thiền La Hán: "Ta giúp ngươi chỉ vì kết giao bằng hữu, để ngày sau còn giúp đỡ lẫn nhau. Nếu có cơ hội, ngươi cũng giúp ta leo lên vị trí Truyên Kinh La Hán, ta cũng sẽ dìu dắt ngươi."
Tịnh Thiền La Hán nghe vậy, thoáng trâm mặc khá lâu, cuối cùng cũng hít sâu một hơi, vẻ mặt trịnh trọng gật đầu: "Được! Ta và ngươi lập xuống ước hẹn đồng minh này!"
Lý Thủy Đạo khẽ gật đầu, sau khi thương nghị với Tịnh Thiên La Hán một phen, hắn mới nhẹ nhàng rời đi....
Ở địa khu Đạt Cống của Thiên Phạm Phật Quốc, một mảnh chùa miếu vàng son lộng lã, được xây dựng dựa vào núi, kéo dài liên miên suốt mấy trăm dặm, khí thế mênh mông hùng hồn.
Lưu Ly Sơn ở phía xa xa trong mây mù lượn lờ, càng tăng thêm vài phần sắc thái thần bí cho vùng thánh địa này.
Giờ phút này, trong Thiền Lâm, tiếng người huyên náo, một hội nghị quan trọng đang được tiến hành. Đông đảo tăng nhân te tựu cùng một chỗ, những món thức ăn ngon lành được bày biện trước mặt bọn họ, suốt chín mươi chín bàn, bàn nào bàn nấy đều tinh xảo lung linh, sắc hương vị đủ cả. Tuy nhìn bên ngoài sẽ có cảm giác những món thức ăn này vô cùng đơn giản, nhưng trên thực tế, chúng đều trải qua quá trình chế biến cực kỳ tỉ mỉ.
Ngoại trừ thức ăn tỉnh xảo, những bộ tăng bào đang được mấy vị tăng nhân này mặc trên người cũng không tầm thường, bộ nào bộ nấy đều được may bằng tơ lụa thượng hạng, phía trên có thêu đồ án tỉnh mỹ, không ngừng lóe ra quang mang nhàn nhạt.
Bên hông bọn họ còn đeo các loại ngọc bội quý giá và trang sức bảo thạch, có miếng còn khảm bảo thạch hiếm thấy, thể hiện rõ sự xa hoa.
Trí Minh đại sư ngồi ở vị trí trung tâm, mặc trên người một bộ tăng bào thêu hoa sen màu vàng, đầu đội mũ tăng khảm bảo thạch, trên mặt luôn có một nụ cười hiên lành, một đôi tuệ nhãn lóe sáng thần quang.
Tay trái của gã đeo một chiếc nhẫn phỉ thúy trong suốt, đó là món pháp khí gã tu hành nhiều năm mới đạt được, thứ này có thể tinh lọc tâm linh, xua tan tà ác.