Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1255 - Chương 1255: Nơi Này Không Phải Phật Quốc, Mà Là Ma Quốc!

Chương 1255: Nơi Này Không Phải Phật Quốc, Mà Là Ma Quốc! Chương 1255: Nơi Này Không Phải Phật Quốc, Mà Là Ma Quốc!Chương 1255: Nơi Này Không Phải Phật Quốc, Mà Là Ma Quốc!

Chương 1255: Nơi Này Không Phải Phật Quốc, Mà Là Ma Quốc!

Theo tiếng chuông vang lên, Trí Minh đại sư là người mở lời đầu tiên: "Chư vị sư huynh sư muội, kính mời dùng đồ chay!"

Đám tăng nhân bên dưới bắt đầu ào ào thưởng thức mỹ thực.

Vào thời điểm dùng bữa, Trí Minh đại sư lại mở miệng nói: "Bên phía Lưu Ly Sơn truyền đến tin tức, bên trên sẽ phái một vị Đại Lực La Hán mới đến tọa trấn. Người này tên là Pháp Hải, nghe nói pháp lực vô biên, thực lực vượt xa người đồng cấp bậc."

"Pháp Hải La Hán? Hắn mới vào Lưu Ly Sơn không được bao lâu, hiện tại đã tấn thăng làm Đại Lực La Hán, đúng là hơi nhanh đấy."

"Đúng vậy, nghe nói người này là Bồ Tát tự mình quy y cho, chỉ sợ cũng có mối quan hệ sâu sắc với Bồ Tát."

"Có hắn tọa trấn, khẳng định là Thiền Lâm chúng ta sẽ càng thêm thịnh vượng." Một vị tăng nhân khác phụ họa nói.

"Chuẩn bị thiện phòng tốt nhất cho hắn, để hắn ở lại thoải mái dễ chịu hơn."

"Không chỉ có thế, chúng ta còn phái một số ni cô trẻ tuổi đi đến hầu hạ hắn, phải lo chu toàn cho cuộc sống hàng ngày của hắn." Một vị tăng nhân khác bổ sung.

"Đúng, đúng, chúng ta còn phải tổ chức một pháp hội long trọng, mời tín đồ ở các nơi xung quanh đến tham gia, cùng hoan nghênh Pháp Hải La Hán đi đến." Lại có một vị tăng nhân khác đưa ra đề nghị.

Đúng vào lúc này, một vị tăng nhân dáng người cao to đứng lên, cau mày nói: "Các vị sư huynh, ta cảm thấy chúng ta vẫn còn một vấn đề cần giải quyết. Những tên ăn mày bên ngoài kia quá chướng mắt rồi, bọn họ mặc y phục tả tơi, toàn thân dơ bẩn, ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình tượng Thiền Lâm của chúng ta. Chúng ta nên quét toàn bộ bọn họ ra ngoài, để không làm mất mặt Thiền Lâm”

"Diệt Duyên sư huynh nói rất đúng! Đám ăn mày kia không chỉ có y phục tả tơi, mà miệng còn phun những lời tục tĩu, đúng là đã làm nhục Phật môn rồi!"

Trí Minh đại sư khẽ gật đầu, mắt sáng như đuốc, nói với Diệt Duyên: "Diệt Duyên, sau khi dùng cơm, ngươi đi quét dọn một phen đi."

Diệt Duyên cung kính nhận lời: "Đệ tử tuân mệnh."

Sau khi bữa cơm kết thúc, Diệt Duyên lập tức hóa thành một luồng sáng, nhanh chóng bay ra bên ngoài Thiền Lâm. Sau đó, gã triệu tập một đám đệ tử, lập tức chạy tới con đường nơi đám ăn mày tụ tập.

Trên đường phố, toàn những căn lầu cũ nát lung lay sắp đổ, rác rưởi chất đống như núi, đám ăn mày mặc y phục rách rưới tả tơi hoặc ngồi hoặc nằm, gương mặt đều lộ rõ vẻ mỏi mệt và bất đắc dĩ.

Diệt Duyên cau mày, trực tiếp phất tay ra hiệu cho nhóm đệ tử bắt đầu hành động.

"Đuổi chúng đi cho ta!" Ga ra lệnh một tiếng, các đệ tử đi cùng nhanh chóng xông lên, có người quét rác, có người xua đuổi ăn mày. Nhưng những tên ăn mày này vẫn bình thản như cũ, tựa như bọn họ đã quen với cuộc sống như vậy rồi. Tuy nét mặt lộ vẻ sợ hãi, nhưng bọn họ vẫn không muốn rời khỏi mảnh đất quen thuộc này.

Đúng vào lúc ấy, một vị tăng nhân chậm rãi bước ra khỏi đám đông. Người này mặc áo xám, hình dung mộc mạc tự nhiên, không khác gì đám ăn mày chung quanh. Trong tay hắn nắm một chuỗi Bồ Đề Châu, đôi mắt khẽ nhắm, tựa như đang mặc niệm kinh văn.

Nhóm đệ tử khác thấy vậy, lập tức cho rằng hắn cũng là một tên ăn mày, lập tức bước tới để đuổi đi.

"Khu vực Thiên Lâm, không cho phép người không phận sự lưu lại. Mời ngươi nhanh chóng rời đi." Một đệ tử lạnh giọng nói.

Đúng vào lúc này, một đóa Phật Liên màu vàng đột ngột nở rộ dưới chân vị tăng nhân mặc áo xám kia. Phật Liên tỏa ra hào quang bốn phía, chiếu rọi cả con đường sáng như ban ngày. Tăng nhân áo xám nhẹ nhàng vung tay lên, đóa Phật Liên kia lập tức hóa thành một màn sáng màu vàng, bao phủ tất cả những tên đệ tử vừa xua đuổi ăn mày kia vào bên trong.

"A Di Đà Phật." Tăng nhân áo xám nhẹ giọng niệm Phật hiệu, nhưng âm thanh lại như tiếng chuông lớn rung động lòng người.

Diệt Duyên thấy vậy, cũng giật mình thon thót. Gã lập tức nhận ra đây là thân thông của Phật môn, hơn nữa uy lực còn cực kỳ mạnh mẽ. Gã vội vàng tiến lên một bước, cung kính hỏi: "Xin hỏi pháp danh đại sư?"

Tăng nhân áo xám kia mỉm cười nói: "Ban tăng Pháp Hải."

Lời này vừa dứt, tiếng kinh hô đã lập tức vang lên xung quanh. Chúng đệ tử nhao nhao quỳ xuống nghênh đón.

Lý Thủy Đạo gật nhẹ đầu, ánh mắt lại đảo qua đám ăn mày vừa bị xua đuổi kia, trong miệng khẽ thở dài, nói: "Chúng sinh đều khổ, những lúc như thế này, nên lấy lòng từ bi làm đầu."

Diệt Duyên nghe vậy, trong lòng hổ thẹn không thôi. Gã vội vàng khom mình hành lễ nói: "La Hán dạy dỗ chí phải, đệ tử biết sai rồi."

Lý Thủy Đạo khẽ gật đầu, sau đó lập tức đi theo Diệt Duyên tiến về phía Thiên Lâm.

Lần này, hắn lẻ loi một mình đi thẳng đến đống lều trại của những gia đình bình dân, và cảnh tượng trước mắt này lại một lần nữa chứng minh được suy đoán của hắn.

Nơi này không phải Phật quốc, mà là Ma quốc.

Nếu lựa chọn đứng về phía tăng lữ, Phật Đà cũng chỉ có thể tàn nhẫn với dân chúng mà thôi.

Muốn cái này lại muốn cả cái kia, đó là chuyện không thể.

Bóng đêm càng thêm dày đặc, dường như không trung phía trên bầu trời của khu bình dân Đạt Cống đã bị một tâng sương mù thật dày bao phủ. Nhóm tín đồ Huyết Ma Giáo đang tụ tập tại một vùng ngoại 6 trống trải.

Ở nơi này có một khối đá màu đen to lớn, mặt ngoài của nó gập ghềnh lồi lõm, có cảm giác đây chính là những dấu vết ghi chép lại năm tháng tang thương.

Một tín đồ dẫn đầu, lặng lẽ tiến lên, trong tay gã bưng theo một cái bát, trong bát đựng đầy chất lỏng màu đỏ.

"Huyết Ma sắp giáng lâm, Đạt Cống sẽ đắm chìm trong ánh sáng của máu!" Giọng nói âm u của tên tín đồ đầu lĩnh không ngừng vang vọng trong bóng đêm, càng ngày càng trở nên khàn khàn và điên cuông khó tả. Sau khi tiếng hô của gã vang lên, nhóm tín đồ đều giơ cao cây đuốc, ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt vặn vẹo của bọn họ, toàn bộ cảnh tượng tràn ngập quỷ dị và khủng bố.
Bình Luận (0)
Comment