Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1256 - Chuong 1256: Tin Tinh Baol

Chuong 1256: Tin Tinh Baol Chuong 1256: Tin Tinh BaolChuong 1256: Tin Tinh Baol

Chương 1256: Tin Tình Báo!

Trước mặt tất cả nhóm tín đồ, tên thủ lĩnh đổ thứ chất lỏng màu đỏ kia vào trong khe hở phía trên tảng đá. Sau khi chất lỏng được rót vào, phía dưới tảng đá màu đen dần dần tràn ra một loại chất lỏng màu đỏ, hệt như tảng đá ấy biết chảy máu tươi.

Nơi này không hề có một chút thần kỳ nào, thậm chí còn không tồn tại bất cứ một loại pháp thuật nào, nhưng một cảnh tượng bình thường như vậy, cũng khiến đám tín đồ đang có mặt ở đây lộ vẻ điên cuồng.

Bọn họ đều quỳ rạp xuống đất, trong miệng lẩm bẩm không ngừng, giống như đang tiến hành một loại giao lưu thần bí nào đó với Huyết Ma sắp giáng lâm kia vậy.

Thứ chất lỏng màu đỏ nọ chảy xuôi trên bê mặt tảng đá, cuối cùng lại chậm rãi chảy xuống từ trong khe đá, phát ra âm thanh "Tí tách".

Trong đêm yên tĩnh này, một nghi thức đơn giản như thế lại khiến nhóm tín đồ Huyết Ma Giáo rơi vào điên cuồng, tiếng hò hét của bọn họ càng ngày càng cao vút, bọn họ đã hoàn toàn đắm chìm trong nghi thức điên cuồng ấy rồi, không thể tự kêm chế nổi.

"Một đám ngu xuẩn!" Quải lão thất lặng yên rời khỏi đám người. Gã tránh đi tâm mắt của nhóm tín đồ cuồng nhiệt kia.

"Mấy tên ngu xuẩn các ngươi, cho rằng có thể triệu hoán Huyết Ma thật sao?" Sau khi tránh khỏi đám người ấy, Quải lão thất lẩm bẩm nói.

Từ ngày đầu tiên gia nhập vào Huyết Ma Giáo, Quải lão thất đã biết đây là một "Tôn giáo lừa”, cái gọi là tế đàn kia cũng chỉ là một tảng đá màu đen do thiên nhiên hình thành, còn cái gọi là nghi thức triệu hoán Huyết Ma kia chỉ thuần túy là do thủ lĩnh uống quá nhiều, mới tự mình suy đoán ra thôi.

Dù biết rõ như vậy, nhưng Quải lão thất vẫn dứt khoát gia nhập Huyết Ma Giáo, gã gia nhập không phải vì triệu hoán Huyết Ma đánh bại Phật Đà đang chèn ép trên đầu đám bình dân bọn họ, gã chỉ muốn trở thành người hầu của Phật Đà, cũng chính là "Tăng lữ" kia thôi.

Tăng lữ Phật môn chỉ cần tụng kinh mỗi ngày, cung cấp tín ngưỡng nguyện lực cho Phật Đà là có thể đạt được tất cả, đeo vàng đeo ngọc, ăn đồ trong bát nhỏ, còn có nữ tử hầu hạ, muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Thậm chí nếu có cơ hội, bọn họ còn có thể chứng Bồ Đề Quả Vị, tấn thăng thẳng lên Phật Đà, trọn đời luân hồi đều là Phật Đà.

Hai mắt Quải lão thất lóe lên ánh sáng xanh lè như con sói, nhân lúc đêm tối, gã trực tiếp lao thẳng đến nơi ở của tăng lữ.

"Chỉ cần ta lập được đại công này, là có thể trở thành tăng nhân, trở thành người của giai cấp cao rồi!" Trong lòng Quải lão thất tràn day chờ mong và kích động. Dường như gã đang được trông thấy dáng vẻ mình khoác áo cà sa, tay cầm Phật châu, loại khí chất từ bi và trí tuệ này làm gã say mê không thôi.

Quải lão thất ôm đầy nhiệt huyết trong lòng, bước nhanh trên con đường nhỏ đi thông tới nơi dừng chân của tăng lữ.

Đột nhiên, một bóng người chậm rãi đi ra từ đằng sau bóng cây phía trước, đó là một hòa thượng trẻ tuổi mặc tăng bào mộc mạc.

Hòa thượng kia có khuôn mặt thanh tú, hai mắt sáng ngời có thần, tuy tuổi còn trẻ, lại lộ ra một luồng khí chất cách xa trân thế. Hắn cầm trong tay một chuỗi tràng hạt, vẻ mặt lạnh lùng, mắt sáng như đuốc, trực tiếp nhìn chằm chằm vào Quải lão thất.

"Thí chủ đi đường lúc đêm khuya, không biết tới chùa miếu có chuyện gì?" Giọng nói của vị hòa thượng trước mắt tram thấp mà có lực, như dẫn theo một loại ma lực nào đó, khiến người ta không tự chủ được mà sinh lòng kính sợ.

Quải lão thất thâm giật mình thon thót, gã không ngờ mình lại gặp phải một vị hòa thượng ở ngay trên con đường nhỏ vắng vẻ này. Gã do dự một lát, sau đó quyết định đáp lấy lệ. Gã mỉm cười, ra vẻ trấn định nói: "Ai nói ta muốn đi chùa? Ta chỉ đi ngang qua đây thôi."

Hòa thượng kia khẽ gật đầu, hai mắt sáng như đuốc vẫn một mực nhìn chằm chằm vào Quải lão thất, dường như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng gã.

Quải lão thất lướt qua hòa thượng trẻ tuổi kia, tuy trong lòng thấp thỏm bất an, nhưng vẫn phải tiếp tục kiên trì đi vê phía trước. Gã đi tới trước cửa chùa miếu, chỉ thấy cửa lớn đóng chặt, giống như đã ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Gã gõ cửa thật mạnh, âm thanh vang vọng trong bóng đêm trống trải nhưng lại không có ai đáp lời.

"Thuỳnh thuỳnh thuỳnh thuỳnh...' Quải lão thất gõ cửa chùa thật mạnh, Huyết Ma tụ hội sẽ dừng lại bất cứ lúc nào, gã phải nói tin tức này cho đám tăng lữ, như vậy bọn họ mới có thể xông ra, vừa vặn tóm gọn đám người kia, mà gã mới có thể lập công lớn được.

Quải lão thất kiên trì đập cửa, dù bàn tay sưng đỏ, tựa như thứ gã đang đập vốn không phải là cửa mà là tiền đồ của chính gã. Nhưng không cần biết gã dùng sức như thế nào, cánh cửa kia vẫn cứ đóng chặt, nó giống như một tòa thành lũy kiên cố, trực tiếp từ chối gã ở bên ngoài.

Trong lòng Quải lão thất tràn đầy lo lắng, gã ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm đen kịt, ánh trăng đang bị một tâng mây dày đặc che khuất, chỉ để lại một vùng quang ảnh mông lung, bốn phía trống trải, chỉ có tiếng đập cửa của gã.

Mau mở cửa đi!

Mở cửa nhanh lên!

Quải lão thất không ngừng hò hét trong lòng mình.

Đột nhiên, bên trong cánh cửa truyền ra một tiếng rống giận đầy khó chịu: "Mẹ nó, hơn nửa đêm rồi, ai còn tới gõ cửa thế? Muốn chết hải"

Thanh âm thô kệch tràn đầy phẫn nộ uy hiếp ấy khiến thân thể Quải lão thất sợ hãi đến co rúm vào nhưng vẫn lấy hết can đảm kiên trì đáp lại: "Ta có chuyện quan trọng muốn nói, thỉnh tăng lữ đại nhân mở cửa!"

Vừa dứt lời, cánh cửa kia đã bị kéo mạnh ra, một chiếc đèn lồng màu đỏ nện thẳng vào mặt gã.

Quải lão thất vô thức né tránh, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, một luông cự lực đã hung hăng kéo gã vào bên trong, để rồi ngay sau đó, vô số côn bổng rơi xuống người gã như mưa rơi. Gã kêu lên đây đau đớn, nhưng lại không có sức để phản kháng, chỉ có thể cuộn chặt thân thể lại, cố gắng hết sức giảm bớt đau đớn cho mình.

"Ta có tin tình báo quan trọng!" Quải lão thất lớn tiếng la lên, giọng nói cực kỳ mỏng manh yếu ớt trong tiếng côn bổng hùng hục bên ngoài.

"Huyết Ma Giáo đang tụ hội!" Gã giấy giụa la lên, muốn truyền tin tức này ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment