Chương 1257: Người Hầu Của Huyết Thần?
Chương 1257: Người Hầu Của Huyết Thần?Chương 1257: Người Hầu Của Huyết Thần?
Chuong 1257: Nguoi Hau Cua Huyet Than?
"Nhục Phật giả!" Ga khàn cả giọng hô lên, chỉ hy vọng những tăng nhân đang phẫn nộ kia có thể nghe được giọng nói của mình.
Nhưng những tăng nhân đang bị lửa giận làm choáng váng đầu óc kia làm sao có thể nghe được lời giải thích của gã?
Bọn họ chỉ biết rằng người này đột nhiên xông vào, làm nhiễu loạn quá trình thanh tu của bọn họ, nhất định phải đánh chết gã.
Côn bổng rơi xuống như mưa, mỗi một lần nện xuống đều kèm theo một tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng cầu xin tha thứ của Quải lão thất.
"Dừng tay! Dừng tay lại!" Quải lão thất đau khổ cầu khẩn dưới cơn mưa côn bổng, nhưng những tăng nhân kia đều không nghe thấy, chỉ tiếp tục vung côn bổng trong tay lên.
Không biết đã qua bao lâu, nhóm tăng nhân phát tiết đủ rồi, rốt cuộc cũng ngừng côn bổng trong tay, ném Quải lão thất đã hấp hối ra khỏi cửa giống như một con chó chết.
Quải lão thất nằm dưới đất, trên người tràn đầy thương tích và máu me. Gã khó khăn ngẩng đầu, nhìn về phía cánh cửa chùa lại một lần nữa đóng chặt kia, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng và oán hận.
Gã không nên ôm lấy hi vọng đối với những tăng nhân này! Hiện giờ, trong lòng gã chỉ còn oán hận cuồn cuộn sôi trào, và nếu không có gì ngoài ý muốn, gã sẽ ôm theo nỗi oán hận này cùng xuống dưới địa ngục.
Nhưng đúng vào lúc này, một bóng đen chậm rãi đi tới trước mặt gã. Người nọ mặc một bộ hắc bào, đầu đội mũ trùm, che đi hơn phân nửa khuôn mặt.
Chỉ thấy người nọ nhẹ nhàng vung tay lên, một luông huyết quang quỷ dị trực tiếp chảy vào trong thân thể của Quải lão thất.
Dường như luồng huyết quang kia tựa có sinh mệnh của chính mình, nó chạy trong cơ thể gã, tẩm bổ thương thế của gã. Chỉ chốc lát sau, vết thương trên người Quải lão thất đã khép lại với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
"Ngươi... Ngươi là ai?" Quải lão thất kinh ngạc nhìn người áo đen trước mắt, kinh ngạc vô cùng hỏi.
"Ta là người hau của Huyết Thần." Người mặc áo đen kia lạnh nhạt trả lời.
Người hầu của Huyết Thần?
"Chẳng lẽ... Ngươi là người trong Huyết Ma Giáo?" Giọng nói của Quải lão thất run lên nhè nhẹ, bên trong còn mang theo vài phần thăm dò và kính sợ.
Khuôn mặt dưới chiếc mũ trùm của người áo đen kia vẫn một mực bị bóng tối bao phủ, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm mà u ám. Người này khẽ gật đầu, xem như đã thừa nhận phỏng đoán của Quải lão thất.
"Huyết Thần... Thật sự có lực lượng mạnh mẽ đến vậy sao?" Giọng nói của Quải lão thất càng thêm run rẩy, vừa bao hàm nỗi khiếp sợ đối với một thứ sức mạnh mà mình không hề hay biết, lại vừa mang theo sự kích động và chờ mong.
Người áo đen trâm mặc một lát, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: "Huyết Thần, không gì không hay biết, không gì không làm được." Nghe đến đó, trong lòng Quải lão thất chợt dâng lên một nỗi khát khao mãnh liệt. Ga vừa tưởng tượng thấy khung cảnh bản thân trở thành một thành viên của Huyết Ma Giáo, nhận được sự che chở và lực lượng của Huyết Thần, từ đó không còn ai có thể địch lại nữa.
"Ta sẽ... dâng hiến tất cả cho Huyết Thần!" Giọng nói của Quải lão thất tràn đầy kiên định và mạnh mẽ. Gã không còn do dự nữa, gã quyết định đi theo người áo đen, gia nhập vào Huyết Ma Giáo.
Người áo đen khẽ mỉm cười, dường như đã biết rõ quyết định của Quải lão thất từ lâu. Người này xoay người rời đi, còn Quải lão thất lập tức theo sát phía sau, liều mạng đuổi theo.
Nhưng tốc độ của người áo đen kia cực nhanh, giống như một cơn gió xuyên qua màn đêm. Mặc dù Quải lão thất đã dùng toàn bộ sức lực nhưng vẫn không thể nào kéo gần lại khoảng cách với đối phương.
Trong đêm tối trống trải không người này, gã chỉ có thể lớn tiếng la lên: "Ta sẽ dâng hiến tất cả cho Huyết Thần!"
Thanh âm vang vọng trong bầu trời đêm, mang theo kiên định và quyết tâm mạnh mẽ.
Mà người áo đen kia đã hoàn toàn biến mất từ rất lâu rồi. ...
Bóng đêm như mực, nhưng gian thiên phòng thượng viện trong Đạt Cống Thiên Lâm vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Lý Thủy Đạo tĩnh tọa ở chính giữa gian thiền phòng rộng rãi mà trang trọng này, kim quang trên người hắn bắt đầu khởi động, giống như có hàng ngàn hàng vạn ngôi sao đang lưu chuyển.
Ba nữ tử Thanh Minh, Tử Yên và Mặc Thường ngồi ở hai bên, ánh mắt các nàng đều tập trung trên người Lý Thủy Đạo, tràn ngập chờ mong và kính sợ.
Hai mắt Lý Thủy Đạo khép hờ, hắn đang chuyên tâm luyện hóa một lượng lớn tín ngưỡng nguyện lực. Thứ nguyện lực này giống như những dòng chảy nhỏ giọt, cuồn cuộn không ngừng rót vào thân thể hắn, trực tiếp chuyển hóa thành năng lượng cần thiết cho hắn tu luyện.
Trong đó, gần hai mươi vạn tín ngưỡng nguyện lực đến từ Hư cảnh, mà "Phật vị" của Đại Lực La Hán lại cống hiến cho hắn năm vạn.
"Số lượng dân tín ngưỡng càng nhiều, ta lại càng thu được nhiều nguyện lực, thực lực tăng trưởng cũng càng nhanh. Trong vòng hơn mười năm ngắn ngủi, ta có thể từ Kim Đan tấn cấp đến Nguyên Anh, công lao của nguyện lực tín ngưỡng không thể bỏ qua được.' Lý Thủy Đạo chậm rãi mở hai mắt, cất giọng tram ổn mà hữu lực, dường như bên trong âm thanh này có ẩn chứa một loại ma lực không thể kháng cự.
"Mặc dù ba người các ngươi cùng nhau kết thành Kim Đan Phật môn, nhưng bản thân lại chưa từng tu luyện Phổ Độ Kinh Thiên Quyển 》, bởi vậy không thể nào luyện hóa được tín ngưỡng nguyện lực." Dường như bên trong giọng nói tram thấp mang theo từ tính của Lý Thủy Đạo, còn ẩn chứa một loại lực lượng có thể xuyên thấu tâm linh: "Bởi vậy, nếu các ngươi muốn tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh, cần phải có công pháp của Đạo môn, tiến hành từng bước, cẩn thận mài giũa, ít nhất cũng phải cần thêm trăm năm nữa."
Ba nữ nghe vậy, trên mặt đều lộ vẻ nghiêm trọng.
Các nàng biết con đường tu luyện gian nan và dài dằng dặc, nhưng trăm năm đối với các nàng, lại là quá dài.
Dường như Lý Thủy Đạo cũng nhìn ra được sự lo lắng trong lòng các nàng, hắn mỉm cười, tiếp tục nói: "Nhưng ta có một phương pháp có thể giúp các ngươi đẩy nhanh tốc độ tu luyện." "Hả? Là phương pháp gì vậy?" Thanh Minh là người đứng đầu ba nàng, lập tức mở miệng hỏi trước tiên. Trong ánh mắt của nàng tràn ngập chờ mong và hiếu kỳ.
"Tín ngưỡng nguyện lực." Lý Thủy Đạo chậm rãi phun ra bốn chữ này.
"Sư tôn muốn truyền ý Phổ Độ Kinh Thiên Quyển ) cho chúng ta?" Tử Yên lộ vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.