Chương 1259: Vẽ Tranh!
Chương 1259: Vẽ Tranh!Chương 1259: Vẽ Tranh!
Chương 1259: Vẽ Tranh!
Gần trăm tín đồ quỳ xuống xung quanh tế đàn, bọn họ thành kính cầu nguyện, hô to tên của ba vị Huyết Thần Tử.
Giọng nói của bọn họ vang vọng trong bầu trời đêm, hòa cùng tiếng cầu nguyện của các nữ tế tỉ, tạo thành một loại giai điệu kỳ dị.
Nghi thức tiến hành, ánh sáng màu đỏ trên tế đàn càng ngày càng mạnh, dường như cả bầu trời đều bị nhuộm thành màu đỏ như máu.
Tiếng hò hét của các tín đồ cũng càng ngày càng lên cao, bọn họ đã hoàn toàn đắm chìm trong buổi hiến tế thân bí này. ...
Tại gian thiện phòng ở thượng viện của Thiên Lâm, bên trong cảm giác yên tĩnh lại để lộ ra một chút thiền ý mơ hồ.
Ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ, biến thành những mảng sáng loang lổ chiếu lên sàn nhà làm bằng gõ, lại đan xen với mùi đàn hương trong phòng, tạo thành một bức tranh yên tĩnh.
Một vị hòa thượng trẻ tuổi cầm trong tay một cây bút, đang cực kỳ tập trung vẽ một thứ gì đó lên tờ giấy Tuyên Thành trắng phau. Ánh mắt hắn đầy sâu thẳm mà chuyên chú, như đã hòa làm một thể cùng với thế giới dưới ngòi bút kia rồi.
Lý Thủy Đạo vẽ một hình người kỳ lạ trên tờ giấy Tuyên Thành. Nửa gương mặt bên trái là Phật quang phổ chiếu, giữa hai đâu lông mày lộ ra vẻ từ bi và trí tuệ, trong khi nửa gương mặt bên phải lại là một mảnh ma khí lượn lờ, trong ánh mắt tràn ngập dụ hoặc và tà ác, dường như đã bị hắc ám xâm chiếm rồi.
Đây là một bức họa bán Phật bán Ma, có ý nhị nhất định, nhưng còn lâu mới đủ.
Lý Thủy Đạo chăm chú nhìn vào bức họa này, trong lòng dâng lên một loại rung động khó hiểu. Hắn cảm nhận được Phật tính cùng với Ma tính ẩn chứa bên trong bức họa đang va chạm rồi giao hòa với nhau, nhưng đây lại không phải là thứ hắn muốn.
Vì vậy, hắn hít sâu một hơi, dứt khoát đưa tay thiêu hủy bức họa nọ.
Trong ánh lửa, bức họa ấy hóa thành tro tàn, nhẹ nhàng bay trong không khí.
Lý Thủy Đạo nhắm mắt lại, cẩn thận nghiên ngẫm, sau đó mở mắt ra, lại một lần nữa cầm bút lên, bắt đầu vung bút trên tờ giấy Tuyên Thành khác.
Thứ mà hắn muốn không phải là một thân thể với Phật lẫn Ma tiếp xúc với nhau, mà điều hắn muốn làm chính là dung nhập Phật và Ma thành một thể, sau đó vẽ nên một bức họa vừa có Phật tính lại vừa có Ma tính.
Cây bút của Lý Thủy Đạo bay múa rất nhanh trên giấy Tuyên Thành, mỗi một nét bút đều tràn ngập sức mạnh và tiết tấu đặc thù. Tâm của hắn tương thông với bút vẽ, trực tiếp dung nhập toàn bộ những lý giải của mình đối với Phật tính và ma tính vào trong đó...
Muốn sửa sang Phổ Độ Kinh 》 không dễ, chỉ riêng loại ý cảnh này đã khó lòng tiến vào rồi. ...
Một tháng sau.
Tĩnh Thiền La Hán lặng yên không một tiếng động đi tới thượng viện của Đạt Cống Thiền Lâm.
Chỉ thấy trong viện có một gốc cổ tùng che trời, cành lá sum xuê, dưới cây là một mảnh tịnh thổ, thiền phòng sạch sẽ rộng rãi đang mở rộng cửa, nhìn ra ngoài sân. Một vị tăng nhân mặc tăng bào đơn giản đang hết sức chăm chú đắm chìm trong văn chương bút mực. Người này chính là Đại Lực La Hán Pháp Hải của Đạt Cống Thiền Lâm, khuôn mặt hắn cực kỳ bình thản, giữa hai đầu lông mày để lộ ra một loại khí chất xuất trân. Hắn cầm một cây bút lông trong tay, chấm mực đậm, sau đó vung vẩy tự nhiên trên tờ giấy Tuyên Thành.
Tĩnh Thiền La Hán đứng ở một bên, lắng lặng quan sát bức tranh hắn vẽ, không dám quấy ray.
Tâm mắt lướt qua bức tranh của Pháp Hải La Hán, Tĩnh Thiền lập tức nhìn thấy trong thiện phòng treo đầy các loại tranh vẽ con người, có ông lão tang thương, có phụ nhân cần cù, có khất cái lam lũ, có tăng nhân trang nghiêm, còn có cả phú ông mặt đầy mỡ.
Mới nhìn, sẽ có cảm giác những bức họa này cũng không có gì khác thường, nhưng nếu tinh tế quan sát sẽ phát hiện ra huyền cơ đang ẩn giấu trong đó.
Nhìn đi, đôi mắt của ông lão kia đang che giấu nội tâm giả dối...
Nhìn đi, giữa hai đầu lông mày của phụ nhân nọ toát ra một loại xảo trá càng nhìn càng khiến người ta không rét mà run.
Tĩnh Thiền La Hán lang lặng đứng một bên, chờ đợi Lý Thủy Đạo hoàn thành một bức họa mới.
Trong bức họa này, hắn vẽ một con ma, đầu mọc sừng, diện mạo dữ tợn, nhưng trong hai mắt lại để lộ ra một luồng khí thế phóng khoáng, hào húng, khó có thể nói rõ nên lời. Dường như con ma này cũng không phải vật tà ác, mà là một vị anh hào đã bị nhân thế hiểu lầm.
Lý Thủy Đạo treo bức họa này lên, quan sát kỹ càng một lát, sau đó mới chậm rãi xoay người lại, nói với Tĩnh Thiền La Hán: "Sư đệ, cố ý đến thăm là có chuyện gì quan trọng sao?"
Tĩnh Thiền La Hán lộ vẻ mặt ngưng trọng nói: "Sư huynh, ba ngày sau tên Pháp Không kia sẽ rời khỏi Lưu Ly Sơn, mà lần này, hắn còn đi một mình."
Lý Thủy Đạo hơi nhướng mày, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc: "Ồ? Vì sao Pháp Không La Hán lại rời đi một mình? Và làm sao đệ biết được tin tức này?”
Tĩnh Thiên La Hán chắp hai tay, cung kính trả lời: "Sư huynh, Pháp Không có một người bạn thân, tên là Vân Dật hòa thượng. Người này có mối quan hệ rất thân thiết với Pháp Không, nghe nói hai người đã quen biết nhau ở Đạt Cống Thiền Lâm. Khi đó Pháp Không La Hán còn ở vị trí Đại Lực La Hán, tọa trấn Đạt Cống Thiên Lâm, Vân Dật hòa thượng được Pháp Không che chở, tu hành trong Thiền Lâm như cá gặp nước, thanh danh lên cao. Nhưng cũng không biết vì sao, sau đó, Pháp Không La Hán lại đột nhiên điêu Vân Dật hòa thượng đến Tân Thành."
Trong mắt Lý Thủy Đạo lóe lên một tia sáng, hắn tram ngâm nói: "Nói như vậy, Pháp Không sẽ đi Tân thành?"
Tĩnh Thiền La Hán gật đầu, tiếp tục nói: "Đúng là như thế, cứ cách mấy tháng một lần, Pháp Không La Hán lại tới Tân Thành một chuyến, gặp Vân Dật hòa thượng. Ta biết được việc này là do một vị đệ tử ngẫu nhiên nghe Pháp Không nhắc tới."
Lý Thủy Đạo im lặng một lát, sau đó chậm rãi nói: "Ta chỉ muốn dùng tư cách đồng môn để luận bàn với Pháp Không La Hán, sau đó lỡ tay, đã đánh hắn trọng thương... Ngươi nhớ kỹ, ta sẽ không tự tay giết hắn. Chuyện giết người, chỉ có thể do ngươi làm."
Tĩnh Thiền La Hán nghe vậy, cũng lộ vẻ mặt nghiêm túc trả lời: "Sư huynh yên tâm, ta biết nên làm như thế nào, nhất định sẽ không để cho Pháp Hải sư huynh vướng phải bất cứ hiềm nghi nào."
Lý Thủy Đạo gật gật đầu.