Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1260 - Chương 1260: Không Cam Lòng!

Chương 1260: Không Cam Lòng! Chương 1260: Không Cam Lòng!Chương 1260: Không Cam Lòng!

Chương 1260: Không Cam Lòng!

Tân Thành là một phần của khu vực Đạt Cống.

Toàn bộ Thiên Phạm Phật Quốc đều cực kỳ thích hợp để con người sinh sống, nơi này quanh năm mưa thuận gió hoà, nước chảy róc rách, thổ địa phì nhiêu.

Phóng tâm mắt nhìn những mảnh ruộng đồng trước mặt, sẽ nhìn thấy thảm lúa nước xanh biếc như tấm đệm, một năm chín ba lần, trái cây triu nặng, rau củ quả, cần gì cũng có.

Nhưng ngay cả khi ở một nơi giàu có trù phú như thế này, thì vẫn có rất nhiều dân chúng lộ vẻ đói khát, gây trơ cả xương, chỉ biết giấy giụa cầu sinh ở đầu đường cuối ngõ.

Thiên Long Tự đứng sừng sững nguy nga, trang nghiêm mà thần thánh ngay trên đỉnh Tân Thành.

Ở chỗ sâu bên trong ngôi chùa miếu này, có một vị hòa thượng tuấn tú tên là Vân Dật. Làn da gã trắng nõn như ngọc, giữa hai đầu lông mày để lộ ra một tia sầu bi không tan, dường như đang gánh chịu tất cả những cực khổ trên thế gian.

Một ngày nọ, ánh mặt trời chiếu lên đỉnh chùa miếu, tỏa ánh vàng rạng rỡ. Vân Dật đang ở trong thiện phòng tụng kinh, bỗng nhiên, một bóng người cao lớn xuất hiện ngay trước mặt gã.

Người này chính là Pháp Không La Hán, gã khoác lên người một chiếc áo cà sa màu đỏ, khuôn mặt trang nghiêm, trong mắt lóe lên một tia quang mang bí ẩn.

Pháp Không La Hán nhếch miệng cười, sau đó đóng thiền phòng lại...

Sau một hồi gặp gỡ ngắn ngủi, Pháp Không La Hán lập tức đứng dậy cáo từ, chân gã đạp lên mây lành, trên người có một mảnh kinh văn màu vàng chầm chậm lưu chuyển, khí phái của một vị Truyền Kinh La Hán bộc lộ rõ ra ngoài, khiến người ta phải liếc mắt nhìn.

Trong chốc lát, Pháp Không La Hán đã bay vào giữa núi rừng.

Núi rừng xanh um, chim hót hoa nở, địa thế hiểm yếu, ít người lui tới.

Đúng vào lúc này, một luồng ánh sáng bắn ra từ trong rừng, trực tiếp ngăn gã lại. Sau khi luồng sáng nọ tiêu tán, có một vị lão tăng nhân khoác chiếc áo cà sa màu vàng có vẻ hơi cổ xưa, khuôn mặt đầy những nếp nhăn như khe rãnh, lại để lộ ra sự kiên nghị và chấp nhất, nhanh chóng hiển lộ ra.

Tĩnh Thiền La Hán chắp tay trước ngực, hơi khom người, cung kính thi lễ với Pháp Không La Hán, giọng nói trâm thấp mà nặng nề: "Pháp Không sư huynh, xin chào."

Pháp Không La Hán nhẹ nhàng gật đầu: "Tĩnh Thiền sư đệ, lâu lắm không gặp, ngươi vẫn ổn chứ?"

Tĩnh Thiền La Hán thở dài một tiếng, dường như nếp nhăn trên mặt càng sâu thêm vài phần: "Sư huynh, đệ tu luyện đã tám trăm năm rồi, nhưng đến nay vẫn chỉ là Tĩnh Tọa La Hán. Đệ thực sự không cam lòng."

Pháp Không La Hán khẽ nhíu mày, gã nhỏ giọng nói: "Sư đệ, con đường tu hành dài dằng dặc mà gian khổ, cần phải có kiên trì và nghị lực. Ngươi tu hành tám trăm năm đã không dễ dàng. Sao phải cố chấp quá mức như vậy?”

Tĩnh Thiền La Hán lắc đầu, trong mắt lóe lên vẻ đau đớn: "Lần trước có cơ hội trở thành Đại Lực La Hán, nhưng vì thực lực không đủ mà bỏ lỡ cơ hội tốt này. Mỗi khi ta nhớ tới chuyện ngày ấy, trong lòng lại đau đớn như bị vạn tiễn xuyên tâm."

Pháp Không La Hán trâm mặc một lát, sau đó chắp tay trước ngực, lộ vẻ mặt từ bi nói: "Sư đệ, chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua đi. Chỉ cần ngươi chuyên chú vào tu hành, tăng thực lực của mình lên, thì trong tương lai nhất định sẽ có cơ hội đạt được cảnh giới cao hơn."

Tĩnh Thiền La Hán híp hai mắt xuống, vẻ thống khổ trong mắt lại không giảm đi. Chỉ thấy gã hít sâu một hơi, dường như muốn hút toàn bộ cảm giác không cam lòng và bất đắc dĩ vào trong cơ thể. Hai tay gã nắm chặt lại, gân xanh nổi lên, dường như đang cố gắng hết mức để khắc chế cảm xúc trong lòng.

Đúng vào lúc này, bầu trời vốn đang trong xanh lại đột nhiên có mây đen dày đặc, khiến cho cả bầu trời trở nên âm u đáng sợ.

Một luồng khí tức mang đầy áp lực, nhanh chóng xuất hiện, tràn ngập trong không khí, khiến cho Pháp Không La Hán sinh ra một tia cảnh giác.

Trong nháy mắt tiếp theo, một luông ngân quang chói mắt, hung hăng rạch phá chân trời, giống như lợi kiếm của Thiên Thần, từ sâu trong mây đen đánh xuống, lao thẳng đến vị trí của Pháp Không La Hán.

Tia chớp kia cắt qua không khí, phát ra tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, thanh thế to lớn, tựa như muốn xé rách toàn bộ thương khung.

Sắc mặt Pháp Không La Hán đột ngột thay đổi, gã biết rõ một đòn này không phải chuyện đùa.

Gã vội vàng thúc giục pháp lực trong cơ thể, hai tay kết ấn, trong miệng lẩm bẩm, một luồng hào quang màu vàng từ trong cơ thể gã tuôn ra, chỉ một nháy mắt đã hình thành Kim Cương Tráo, trực tiếp bao bọc chặt chẽ toàn thân gã.

Nhưng uy lực của tia sấm sét màu bạc kia quá mức kinh người. Nó giống như một con cự long màu bạc, không ngừng vặn vẹo quay cuồng giữa không trung, mang theo lực lượng hủy diệt, hung hăng đâm vào Kim Cương Tráo của Pháp Không La Hán.

"Rầm -" Một tiếng vang thật lớn truyền ra, chấn động đến độ cả mặt đất cũng phải run rẩy. Nhưng Kim Cương Tráo của Pháp Không lại hoàn hảo không chút tổn hại.

Công pháp Phật môn vốn chú trọng đến phòng ngự!

Lôi quang tán đi, trên bầu trời vừa có thêm một bóng người đạp lôi bay đến, chính là Lý Thủy Đạo.

Hắn khoác áo cà sa màu vàng trên người, gương mặt lạnh lùng, tựa như một vị Thần phủ xuống thế gian.

Hắn chắp tay trước ngực, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, đột nhiên bốn vị Phật môn Kim Cương hiện ra bên trong chiếc áo cà sa nọ.

Bốn đại Kim Cương cầm bình bát thạch anh trên tay, bên trong bình bát không ngừng dựng dục lôi đình dày đặc.

Theo mệnh lệnh của Lý Thủy Đạo, những tia sét này lập tức thoát khỏi bình bát thạch anh, giống như vạn mũi tên cùng bắn về phía Pháp Không La Hán.

Sấm sét dày đặc đan xen trên không trung tạo thành một mảnh lôi võng, trực tiếp bao phủ Pháp Không La Hán vào trong đó.

Tiếng sấm sét nổ vang đinh tai nhức óc, dường như muốn xé rách cả mảnh thiên địa này.

Mưa dông dày đặc giống như một dòng sông do lôi đình điện tương tạo thành.

Đây là loại pháp lực kinh khủng đến bực nào?

Lúc trước, Pháp Hải dùng rất nhiều "Phật Liên trong bàn tay" đánh bại Tĩnh Thiền, hiện giờ, hắn vẫn dùng chiến pháp tương tự, chỉ khác là Phật Liên biến thành ngân lôi càng thêm to lớn mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment