Chương 1261: Bức Tranh La Hán Và Ác Quỷ!
Chương 1261: Bức Tranh La Hán Và Ác Quỷ!Chương 1261: Bức Tranh La Hán Và Ác Quỷ!
Chương 1261: Bức Tranh La Hán Và Ác Quỷ!
Đối mặt với công kích dày đặc như thế, Pháp Không La Hán chỉ có thể cắn chặt hàm răng, toàn lực kiên trì, dùng càng nhiều pháp lực để củng cố Kim Cương Tráo. Nhưng tia chớp màu bạc kia lại giống như vô cùng vô tận, nó không ngừng oanh kích lên Kim Cương Tráo hết lần này đến lần khác, mà lần nào cũng khiến Pháp Không La Hán cảm thấy lung lay sắp đổ.
Rốt cục, Kim Cương Tráo cũng không chịu nổi áp lực to lớn này, đã bắt đầu xuất hiện vết rách.
Vết rách càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn.
Đến cuối cùng, một tia thiểm điện oanh kích xuống với uy thế mãnh liệt hơn bình thường, đã khiến Kim Cương Tráo ầm ầm nát vụn, trực tiếp hóa thành vô số mảnh vỡ màu vàng, tiêu tán bên trong không khí.
Pháp Không La Hán mất đi sự bảo vệ, trực tiếp bại lộ dưới cơn mưa tia chớp. Sắc mặt gã tái nhợt, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng và không cam lòng.
Gã biết mình đã không còn năng lực ngăn cản những đòn công kích mang tính hủy diệt này nữa.
Khi Kim Cương Tráo vỡ vụn, mấy tia thiểm điện màu bạc không gặp phải một chút trở ngại nào, trực tiếp bổ lên người Pháp Không La Hán. Thân thể gã run rẩy kịch liệt, như vừa bị một cây cự chùy đánh trúng, lại bị sức mạnh của thiểm điện đánh bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống mặt đất ở phía xa xa.
Pháp Không La Hán giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng thương thế trên người lại khiến gã lực bất tòng tâm. Tăng bào trên người đã bị tia chớp đốt trụi, để lộ ra làn da cháy đen bên trong, miệng vết thương không ngừng có máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ tăng bào và một mảnh thổ địa dưới thân gã.
Lý Thủy Đạo hạ xuống từ trên không trung, nhìn Pháp Không La Hán đang ngã trên mặt đất, không hề tỏ ra một chút thương hại nào: "Pháp Không, ngươi đã thất bại rồi."
Pháp Không La Hán giấy giụa ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thủy Đạo, trong mắt lóe lên vẻ không cam lòng và sợ hãi, gã run giọng nói: "Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn đồng môn tương tàn?"
Lý Thủy Đạo cười lạnh một tiếng: "Pháp Không, ngươi cầm đồ của lão tử, lại không đề cử lão tử, đây cũng là nguyên nhân khiến cho hôm nay ngươi bị đánh."
Pháp Không La Hán biến sắc, lập tức nói: "Viên Phật châu kia, ta sẽ trả lại cho ngươi. Đừng giết tai"
Lý Thủy Đạo vẫn giữ nguyên lập trường, chỉ cười trào phúng nói: "Ha ha ha ha... Nếu ta đã đánh ngươi rồi, thì chuyện này cứ bỏ qua như vậy đi, ngươi không cần trả lại đâu."
Nói xong, thân hình hắn khẽ động, đã hóa thành một luông độn quang màu vàng, nhanh chóng biến mất trong đám mây đen dày đặc trên bầu trời. Chỉ để lại Pháp Không La Hán trọng thương ngã xuống đất, một thân một mình ngồi co quắp trên bãi cỏ, há miệng thở dốc.
Tuy gã bị thương rất nặng, nhưng còn không đến mức nguy hiểm đến tính mạng.
Pháp Hải này quá là bá đạo, gã nhất định phải tố cáo hắn trước mặt Bồ Tát! Chỉ riêng một mình gã vẫn chưa đủ, phải tìm thêm mấy vị La Hán khác cùng đứng lên tố cáo, đánh dẹp thanh thế to lớn của đối phương.
Đúng vào lúc này, đột nhiên Pháp Không lại cảm thấy sau lưng truyền đến một luồng hàn ý, gã vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm sau lưng.
Trên khuôn mặt của Tĩnh Thiên La Hán không còn một chút do dự nào, càng không có lòng từ bi, chỉ có điên cuồng và sát ý vô cùng vô tận. Trong tay gã cầm một cây Ác Quỷ Bổng dính đầy máu tươi, thân bổng thô ráp, mọc đầy gai nhọn, trên mỗi một cây gai nhọn đều mang theo ma khí tàn nhẫn và đẫm máu. Ma khí lượn lờ trên thân bổng, vật này tuyệt đối là một món pháp khí của Nhục Phật giả.
"Sư huynh, nếu ngươi không chết, sao ta có được cơ hội trở thành Đại Lực La Hán?" Giọng nói của Tĩnh Thiền La Hán chuyển thành lạnh như băng, khàn khàn như vọng từ Cửu U xuống.
Pháp Không La Hán gian nan mở miệng, cất giọng yếu ớt nói: "Ta... Ta..."
Tĩnh Thiền La Hán không cho Pháp Không La Hán có bất cứ cơ hội nào để nói hết câu, gã trực tiếp giơ cao Ác Quỷ Bổng, trong mắt lóe lên một tia sáng điên cuồng. Ác Quỷ Bổng kia mang theo tiếng gió gào thét, hung hăng nen về phía Pháp Không La Hán.
"Râm!" Một tiếng động thật lớn vang lên, thân thể Pháp Không La Hán lại một lần nữa bị ném bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.
Miệng gã phun ra một ngụm máu tươi, thân thể không ngừng co giật.
Tĩnh Thiền La Hán đi tới bên cạnh Pháp Không La Hán, cúi đầu nhìn bộ dạng thống khổ giấy giụa của Pháp Không La Hán, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn. Gã điên cuồng cười ha hả, trong giọng nói tràn ngập điên cuồng và đắc ý.
"Sư huynh, ngươi cứ yên tâm đi đi." Tĩnh Thiên La Hán lớn tiếng gào thét, như muốn trút hết tất cả phẫn nộ và bất mãn trong lòng vào từng đòn nen xuống... ....
Mấy ngày sau, tại thượng viện Thiên Lâm Đạt Cống.
Cuối cùng Lý Thủy Đạo cũng vẽ xong một bức họa khiến bản thân hắn hài lòng. Hắn treo bức tranh này lên, một mình đứng trước bức tranh, lặng lẽ thưởng thức nó. Cảnh tượng trong bức tranh chính là khoảnh khắc Tĩnh Thiền La Hán đánh chết Pháp Không La Hán.
Trong bức họa, Tĩnh Thiền La Hán mặc áo cà sa, tay cầm Ác Quỷ Bổng, trên mặt nở rộ một nụ cười điên cuồng. Bức họa này vừa có sự từ bi của Phật, vừa tính điên cuồng của Ma, một đống máu thịt mơ hồ trên Ác Quỷ Bổng càng tăng thêm vẻ khủng bố và máu tanh cho bức tranh này. ...
Thiền Lâm Đạt Cống, bóng đêm như mực, ánh sao bị tang mây dày đặc che lấp, chỉ có một chút ánh trăng xuyên qua những ngọn cây chiếu xuống mặt đất, tạo thành vô số những vùng sáng tối loang lổ.
Sau nửa đêm nhưng trong thiện phòng vẫn rơi vào cảnh đèn đuốc sáng trưng.
Lý Thủy Đạo tĩnh tọa trên bồ đoàn, bộ tăng bào màu xám rộng thùng thình trên người, nhẹ nhàng bay theo gió, quanh thân được bao phủ bởi một quang sáng màu vàng nhàn nhạt.
Quầng sáng màu vàng này vốn không phải là ánh sáng bình thường, chúng được cấu thành từ những chuỗi Phạn văn rất nhỏ, giống như những ngôi sao tô điểm trên bâu trời đêm.
Đó là nguyện lực của hơn hai mươi vạn tín đồ, trực tiếp ngưng tụ thành một mảnh hải dương màu vàng, vờn quanh thân thể hắn.