Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1271 - Chương 1271: Thương Đức Viễn!

Chương 1271: Thương Đức Viễn! Chương 1271: Thương Đức Viễn!Chương 1271: Thương Đức Viễn!

Chương 1271: Thương Đức Viễn!

Nộ Diễm Đầu Đà ở một bên chậm rãi gật đầu, trong ánh mắt của gã để lộ ra một tia nghiêm túc và tín nhiệm: "Pháp Hải La Hán, đương nhiên ta cũng tin ngươi. Nhưng để rửa sạch hiềm nghi, đồng thời cũng vì danh dự của Lưu Ly sơn, ở thời điểm Tĩnh Từ Bồ Tát điều tra rõ ngọn nguồn Huyết Ma giáo ở Đạt Cống, ta hy vọng ngươi có thể đi theo bên cạnh ta, không được tự tiện rời khỏi."

Lý Thủy Đạo nghe xong, hơi cúi đầu, chắp tay trước ngực, cung kính hồi đáp: "Pháp Hải tuân mệnh, nhất định sẽ cẩn tuân lời chỉ bảo của Đầu Đà, tuyệt đối không rời đi nửa bước."

Nộ Diễm Đầu Đà thấy vậy, cũng hài lòng gật gật đâu, sau đó chuyển ánh mắt nhìn về phía A Nan La Hán: “A Nan, lần này sẽ do ngươi phụ trách chọn lựa nhân thủ, lẻn vào Thiên Ma giáo, dò xét tình báo của bọn họ. Chuyến này cực kỳ hung hiểm, cần phải chọn lựa những đệ tử khôn khéo tài giỏi, tâm trí kiên định đi trước."

A Nan La Hán gật đầu đồng ý, trong mắt lóe lên một tia kiên nghị: "Ta chắc chắn sẽ chọn lựa ra người thích hợp nhất, để lẻn vào Thiên Ma giáo, thăm dò tình báo."

Nộ Diễm Đầu Đà lại lần nữa gật đầu, tỏ vẻ hài lòng. ...

Trong Hư Cảnh, có một tòa thành thị duy nhất của Nhân tộc.

Tòa thành thị này có hơn hai vạn người, thương mại phồn vinh, ngựa xe tấp nập mà cái tên của tòa thành thị này lại bắt nguồn từ thành chủ của nó, Thương Đức Viễn.

Thương Đức Viễn là một người am hiểu thế sự, trong lòng luôn mang theo kính sợ, hiện giờ đã hơn sáu mươi, nhưng càng già lại càng dẻo dai, không khác gì trước đó.

Ông ta biết rõ, thế giới bên trong Hư Cảnh này vốn được một vị tồn tại chí cao vô thượng nắm giữ trong tay, bởi vậy trong lòng ông ta càng thành kính hơn bất cứ kẻ nào khác.

Thương Đức Viễn hiểu rất rõ, nếu bản thân ông ta trực tiếp đi thôn tính thật nhiều đất đai ở nông thôn, sẽ trực tiếp dẫn tới yêu ma tàn sát cả nhà, bởi vậy ông ta không hề nhúng tay vào một chút đất đai nào, chỉ chuyên tâm quản lý tòa thành thị này.

Dưới sự thống trị của Thương Đức Viễn, tòa thành này luôn ngay ngắn rõ ràng, bách tính an cư lạc nghiệp, tất cả đều mang ơn ông ta.

Mặc dù làm việc xuất sắc như thế, nhưng trong lòng Thương Đức Viễn vẫn luôn tràn ngập sợ hãi. Bởi vì ông ta biết, mọi hành động của mình cũng không phải là hoàn toàn kín kẽ, bởi trên tay ông ta cũng dính đầy máu tươi và tội ác.

Đêm nay, ánh trăng mông lung, Thương Đức Viễn nằm trên chiếc giường hoa lệ, nhưng cứ tran trọc mãi không ngủ được. Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi tới, làm ông ta bừng tỉnh, chỉ thấy một nữ tử đang lẳng lặng đứng trước giường của ông ta.

Nữ tử kia mình người đuôi rắn, khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng lại mang theo vài phần lạnh lùng, trong tay nàng cầm một quyển sách thật dày, trong mắt lóe lên một tia quang mang sâu kín.

Thương Đức Viễn bị dọa đến hồn phi phách tán, ông ta run rẩy hỏi: "Ngươi... Ngươi muốn tới mang ta đi sao?"

Nữ tử lạnh lùng trả lời: "Đây là những tội mà ngươi đã phạm phải trong vòng mười năm qua, ngươi hãy giải thích rõ ràng từng cái một đi."

Thương Đức Viễn vội vàng nhìn về phía quyển sách trong tay nữ tử nọ, chỉ thấy phía trên được ghi chép chi chít những vụ giết người, những lần ép lương dân làm kỹ nữ và các loại hành vi phạm tội khác. Ông ta thầm rùng mình, biết bản thân không thể trốn tránh được, chỉ có thể kiên trì giải thích từng điều.

"Thần tiên, ta làm vậy chỉ vì quản lý tốt tòa thành thị này thôi. Ta không có tư tâm!" Thương Đức Viễn run giọng giải thích.

Nhưng nữ tử nọ lại không hề bị ngoại lực tác động, nàng chỉ lạnh lùng lắng nghe Thương Đức Viễn giải thích, mãi cho đến khi ông giải thích xong toàn bộ mười loại tội ác này.

"Quá mức gượng ép... Ngươi làm ác, chung quy lại vẫn là do lòng tham quấy phá, nhưng nể tình ngươi có công lớn trong chuyện xây dựng và quản lý tòa thành này, ta sẽ không lấy đi tính mạng của ngươi." Nữ tử kia lạnh lùng nói.

"Đa tạ tiên tử." Thương Đức Viễn quỳ xuống tạ ơn.

Nhưng ngay sau đó, nữ tử kia lập tức phun ra một làn khói độc, Thương Đức Viễn trợn trắng mắt, lập tức trúng độc ngất đi.

Chờ đến lúc ông ta tỉnh lại mới nhận ra mình đang ở bên trong một cái lồng.

Trong một khoảng thời gian ngắn sau khi Thương Đức Viễn thần bí biến mất, tòa thành thị kia trực tiếp rơi vào hỗn loạn, nhưng đã ổn định lại rất nhanh chóng.

Nhi tử của Thương Đức Viễn là Thương Nghi, đứng lên kế nhiệm chức vị thành chủ, một lần nữa quản lý toàn bộ thành thị, ra lệnh, để mọi thứ bên trong thành thị lại được vận chuyển ngăn nắp rành mạch.

Màn đêm buông xuống, bầu trời Hư Cảnh cũng không có ánh trăng và sao trời, chỉ có một mảnh hào quang màu tím nhạt.

Thương Nghi đứng một mình trong đình viện, cõi lòng dâng lên một loại rung động khó hiểu. Đột nhiên, một cơn gió nhẹ lướt qua, mang đến một mùi thơm kỳ dị. Gã quay người nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử đầu người thân rắn đang chậm rãi trườn tới. Đôi mắt của nàng sâu thắm như đầm lầy, dường như có thể nuốt chửng hết thảy mọi thứ xung quanh.

Thương Nghi hơi sững sờ, gã nhớ tới những tin đồn được lưu truyền bên trong Hư Cảnh kia.

Đối với tôn tại đáng sợ như vậy, gã hoàn toàn không có năng lực chống cự, đã lập tức chìm vào hôn mê bất tỉnh.

Ngọc Nương có chút cạn lời, nàng không hề dùng độc mà người này lại tự dọa chính mình đến ngất xỉu luôn rồi, riêng vê chuyện này, đúng là kém xa phụ thân của gã.

Nhưng Thương Đức Viễn cũng được coi là một tên kiêu hùng, nếu không phải kiêu hùng thì đương nhiên, ông ta làm sao có đủ năng lực xây dựng nên cả một tòa thành thị này?

Nhi tử của ông ta kém một chút cũng tốt, đủ để quản lý thành thị là được rồi. ...

Khi Thương Nghi tỉnh dậy, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến gã không khỏi dụi mắt hai cái. Gã lại nhìn thấy phụ thân Thương Đức Viễn của mình đang mặc áo sợi đay, chăm chỉ làm việc trên đồng ruộng. Xung quanh là một mảnh chim hót hoa nở, suối trong róc rách, hoàn cảnh cực kỳ đẹp đẽ.

Thương Nghi tiến lên phía trước, nhẹ giọng gọi: "Phụ thân, thì ra người vẫn khỏe mạnh."

tebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment