Chương 1292: Uy Hiếp!
Chương 1292: Uy Hiếp!Chương 1292: Uy Hiếp!
Chương 1292: Uy Hiếp!
Sau đó không lâu...
Tiếng bước chân đồn dập vang lên, trực tiếp phá vỡ sự yên tĩnh này.
Tiếng bước chân từ xa tới gần, cuối cùng đã dừng lại ngay ngoài cửa thiền phòng. Sau đó, một giọng nói ôn hòa mà cung kính vang lên: "Pháp Hải Phật Tôn, Tuệ Giác La Hán cầu kiến."
Lý Thủy Đạo hơi mở hai mắt ra, hàng chân mày khẽ nhíu. Hắn vừa tiễn Tịnh Thiên La Hán rời đi, vậy mà giờ phút này, Tuệ Giác La Hán lại tới bái phỏng, tình huống hiện tại làm hắn có chút ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ đối phương cũng là đến cầu hắn ủng hộ, muốn làm Truyền Kinh La Hán mới?
Quan hệ giữa Tuệ Giác La Hán và hắn vốn không thân thiết, hôm nay đối phương lại đột nhiên đi tới bái phỏng, rốt cuộc là có dụng ý gì?
Lý Thủy Đạo chắc chắn sẽ không ủng hộ gã, nhưng hắn thân là một trong những vị La Hán của Lưu Ly Sơn, đương nhiên là không thể từ chối gặp người này.
Sau khi cân nhắc thật lâu, Lý Thủy Đạo mới chậm rãi mở miệng nói: "Mời Tuệ Giác La Hán vào đi."
Một lát sau...
Cùng với một tiếng "két két" trâm thấp, cánh cửa thiên phòng từ từ mở ra, một vị La Hán có dáng vẻ trung niên đi vào. Gã mặc áo cà sa, thân hình tương đối tráng kiện, dưới đôi chân mày kiếm là hai con mắt sâu thẳm, để lộ ra một loại khí thế trầm ổn và trí tuệ.
Gã chính là Tuệ Giác La Hán, một trong những vị La Hán của Lưu Ly Sơn như Lý Thủy Đạo. Tuy giữa hai người cũng không có giao tình gì thâm hậu, nhưng giờ phút này, trên mặt Tuệ Giác lại để lộ ra một nụ cười cung kính hiếm thấy, dường như sự xa lánh trước đó đều đã tiêu tán ngay vào thời khắc này.
Tuệ Giác La Hán chắp hai tay trước ngực, hành lễ với Lý Thủy Đạo rồi nói: 'Pháp Hải sư huynh mạnh khỏe, hôm nay ta đặc biệt tới bái phỏng là có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Lý Thủy Đạo hơi gật đầu, cũng mỉm cười, chắp tay hành lễ: "Tuệ Giác sư đệ hữu lễ, không biết hôm nay sư đệ có gì chỉ giáo?"
Tuệ Giác La Hán khẽ thở dài một tiếng: "Sư huynh, gần đây vị trí Kim Cương La Hán còn trống, tất cả mọi người đều biết vị trí này nhất định phải lựa chọn giữa một trong hai người là Pháp Hải sư huynh và Đạt Khả sư huynh. Kể cả đến cuối cùng, bất cứ người nào lên chức, thì người thứ hai nhất định sẽ theo sát phía sau. Đối với Lưu Ly Sơn chúng ta, đây là chuyện đáng mừng."
Lý Thủy Đạo mỉm cười: "Loi ấy của sư đệ sai rồi. Lưu Ly Sơn chúng ta nhân tài xuất hiện lớp lớp, nếu ta hoặc Đạt Khả đạt được chức vị Kim Cương La Hán, thì bốn người các ngươi cũng sẽ có cơ hội. Đến lúc đó, sức mạnh của Lưu Ly Sơn chúng ta sẽ được nâng cao thêm một bước, đó chẳng phải là càng thêm đáng mừng hay sao?”
Tuệ Giác La Hán nghe vậy, trên mặt để lộ ra một tia xấu hổ, nhưng lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh. Ga ho nhẹ một tiếng, lấy ra một chiếc hộp ngọc tinh xảo từ trong tay áo ra, hai tay dâng lên nói: "Sư huynh, đây là lễ vật ta cố ý chuẩn bị cho ngài, xin ngài nhất định phải nhận lấy."
Lý Thủy Đạo đưa mắt đảo qua hộp ngọc, lại lập tức lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối: 'Ý tốt của sư đệ, ta xin ghi nhận, nhưng ta không thể nhận phần lễ vật này."
Tuệ Giác La Hán thấy vậy, trong mắt lóe lên một tia bất mãn, nhưng lại bị gã che giấu rất nhanh, sau đó gã trầm giọng nói: "Nói như vậy, Pháp Hải sư huynh không muốn đề cử ta?"
Lý Thủy Đạo cười nhạt một tiếng: "Sư đệ đừng sốt ruột như vậy, ta tin là sớm muộn gì cũng sẽ đến phiên sư đệ, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được."
Nói đến mức này, kỳ thật ý tứ đã rất rõ ràng.
Lý Thủy Đạo đậy nắp chén trà lại, chuẩn bị tiễn khách.
Tuệ Giác La hán yên lặng cất hộp ngọc trên bàn đi, lại mở miệng nói: "Sư huynh, kỳ thật Đạt Khả sư huynh vẫn còn một chuyện khác muốn thương lượng với ngài."
Lý Thủy Đạo hơi nhíu mày: "Ồ? Là chuyện gì?"
Tuệ Giác La Hán hạ giọng, trong giọng nói còn mang theo vẻ thần bí: "Đạt Khả sư huynh muốn mời ngài dời bước đến Tây Khâu, Lục Nguyên Cổ Tháp, cùng bàn đại sự."
Hai mắt Lý Thủy Đạo sáng như đuốc, nhìn thẳng vào Tuệ Giác La Hán: "Đạt Khả La Hán có chuyện quan trọng gì mà nhất định phải mời ta đi xa như vậy? Nếu không có chuyện gì quan trọng, ta sẽ không tới Tây Khâu kia."
Tuệ Giác La Hán thấy thái độ của Lý Thủy Đạo kiên quyết như vậy, trong lòng cũng ngấm ngầm sinh ra một chút tức giận: "Chuyện này không phải chuyện đùa, cũng xuất phát từ sự tôn trọng đối với Pháp Hải sư huynh, cho nên Đạt Khả sư huynh mới đặc biệt phái ta tới mời ngài."
Lý Thủy Đạo cười lạnh một tiếng: "Nếu đã như thế thì cứ để Đạt Khả La Hán tự mình tới tìm ta. Ngươi trở về đi."
Tuệ Giác La Hán thấy thái độ của Lý Thủy Đạo vô cùng kiên quyết, không hề nể mặt một chút nào, cơn phẫn nộ trong lòng càng sâu. Nhưng gã biết rõ, lúc này không thể phát tác được, cũng chỉ có thể hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng xuống, trầm giọng nói: "Nếu sư huynh không đi sư đệ cũng chỉ có thể nói thẳng cho sư huynh biết."
Gã thoáng dừng lại một chút, trong giọng nói để lộ ra một tia tàn nhẫn: "Đạt Khả sư huynh đã biết chuyện sư huynh cấu kết với Huyết Ma Giáo. Nếu sư huynh không chịu phối hợp, một khi việc này bị báo lên Đại Lôi Âm Tự, chỉ sợ sư huynh khó thoát khỏi cái chết."
Lý Thủy Đạo nghe vậy, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén như đao. Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn Tuệ Giác La Hán: "Huyết Ma Giáo? Hừ, đúng là muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do! Các ngươi cho rằng có thể dùng thứ này để uy hiếp ta? Vậy thì mười phần sai rồi."...
Lục Nguyên Cổ Tháp, tựa như một viên minh châu đã thoát ly khỏi nhân thế, trực tiếp ẩn nấp ở chỗ sâu bên trong rừng rậm Tây Khâu. Những cánh rừng đầy cổ thụ rậm rạp che trời, mây mù lượn lờ, hệt như đã ngăn cách cổ tháp với thế giới bên ngoài.
Hình dáng ngôi chùa miếu này như ẩn như hiện trong mây, giống như một tòa bảo điện lơ lửng ngay giữa tiên cảnh.