Chương 1293: Miệng Nhiều Người Có Thể Nung Chảy Cả Vàng!
Chương 1293: Miệng Nhiều Người Có Thể Nung Chảy Cả Vàng!Chương 1293: Miệng Nhiều Người Có Thể Nung Chảy Cả Vàng!
Chương 1293: Miệng Nhiều Người Có Thể Nung Chảy Cả Vàng!
Ánh nắng vàng xuyên qua tầng mây thưa thớt, chiếu xuống mái hiên cổ kính của chùa miếu, làm ánh lên một mảnh kim quang nhàn nhạt, khiến lòng người sinh ra kính sợ, giống như có Phật quang phổ chiếu xuống mảnh đại địa này.
Có một mái đình cổ vẫn lặng lẽ đứng sừng sững bên trong khuôn viên chùa miếu.
Trong đình có bày sẵn bàn đá ghế đá, hết thảy đều để lộ ra vẻ yên lặng mà trang trọng.
Đạt Khả La Hán mặc một chiếc áo cà sa màu vàng, đang khoanh chân ngồi trong đình, hai mắt khép hờ, tựa hồ đang minh tưởng, lại tựa như đang chờ đợi điều gì.
Bên cạnh gã có ba vị Đại Lực La Hán bao gồm Tuệ Giác, Sát Diện và Định Tâm, ai nấy đều nghiêm trang đứng thẳng, lại tản ra khí thế khác nhau, hoặc uy mãnh, hoặc bình tĩnh, hoặc thâm trầm.
Đột nhiên, có bốn luồng sáng từ phía xa bay tới, trực tiếp cắt ngang qua chân trời, rơi thẳng xuống cổ tháp.
Luồng sáng nọ nhanh chóng tiêu tán, hiển lộ ra bóng dáng của Lý Thủy Đạo. Hắn mặc một bộ tăng bào màu trắng, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như đao, giống như có thể nhìn thấu tất cả hư ảo trên thế gian.
Ba nữ ni đi theo phía sau hắn càng khiến cho hai mắt người ta sáng ngời. Các nàng có khuôn mặt thanh tú, khí chất xuất trần, tựa như tiên tử hạ phàm. Mái tóc của các nàng vẫn chưa cạo đi, mà là dùng một sợi dây lụa nhẹ nhàng buộc gọn lại, rồi cứ để mặc cho chúng bay bay theo gió, lộ vẻ đoan trang mà thân bí.
Thấy Lý Thủy Đạo đã đến, Đạt Khả La Hán lập tức đứng dậy đón chào, trên mặt hiện lên một nụ cười ấm áp: "Pháp Hải sư đệ, cuối cùng ngươi cũng tới rồi. Ba vị cô nương này là?"
Ánh mắt gã đảo qua ba vị nữ ni, trong mắt lóe lên một tia hiếu kỳ.
Lý Thủy Đạo khẽ gật đầu, thản nhiên nói: "Đây là đồ đệ của ta."
Đạt Khả La Hán cười ha ha: "Pháp Hải sư đệ thật có phúc, chuyên thu mỹ nhân làm đồ đệ, thật khiến người ta hâm mộ."
Trước khi đến đây, Lý Thủy Đạo đã quan sát hoàn cảnh xung quanh một lượt, và ngoại trừ đám người trong bọn họ, toàn bộ Lục Nguyên Cổ Tháp này không còn ai khác, hiển nhiên lần này đến đây chính là Hồng Môn Yến.
"Có chuyện nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng!" Lý Thủy Đạo lạnh giọng nói.
Đạt Khả La Hán thấy thái độ lạnh nhạt của Lý Thủy Đạo nhưng cũng không để ý, gã thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Khổ Khiếu Đầu Đà sắp chấp chưởng Lưu Ly Sơn, hy vọng ngươi có thể tự mình từ bỏ chức vị Kim Cương La Hán."
Lý Thủy Đạo nghe vậy, hàng chân mày khẽ cau, trầm giọng nói: "Nếu ta nói không thì sao?”
Đạt Khả La Hán chỉ cười lạnh một tiếng mà không trả lời, hiển nhiên gã vẫn phải giữ thân phận Truyên Kinh La Hán của bản thân.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tuệ Giác La Hán lại hành sự tùy theo hoàn cảnh, lập tức chỉ vào Lý Thủy Đạo quát lớn: "Pháp Hải, ngươi cấu kết với Huyết Ma Giáo, mưu đồ gây rối! Bốn người chúng ta sẽ tới trước mặt Khổ Khiếu Đầu Đà làm chứng, vạch trần tội ác của ngươi!" Thanh am của gã vang dội, không ngừng quanh quẩn trên không trung cổ tháp, mang tới từng chuỗi hồi âm.
Tuy một chiêu miệng nhiều người có thể nung chảy cả vàng (dư luận mạnh mẽ có thể lẫn lộn phải trái đúng sai) này rất đơn giản, nhưng áp dụng nó trong tình huống như vậy lại cực kỳ hữu hiệu. Lý Thủy Đạo chỉ có một mình, đối mặt với lời lên án của bốn đại La Hán, dù hắn trong sạch vô tội, cũng khó có thể rửa sạch hiem nghi.
Đạt Khả La Hán thấy vậy, trên mặt cũng để lộ ra nụ cười tự tin, như đã nắm chắc phần thắng. Gã liếc nhìn hai vị Đại Lực La Hán bên cạnh, chỉ thấy bọn họ mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, giống như đã chuẩn bị sẵn tinh thần, có thể tùy thời ra tay với Lý Thủy Đạo.
Nhưng Lý Thủy Đạo lại không hề bị những lời nói kia lay động. Ánh mắt hắn như điện, đảo qua từng người đang có mặt ở đây, khóe miệng khẽ nhếch, vẽ nên một nụ cười lạnh. Sau đó, hắn xoay người rời đi, dường như không hề để sự uy hiếp của bốn đại La Hán kia vào mắt.
"Pháp Hải sư đệ, ngươi không nói lời nào, ta có thể coi như ngươi đã chấp nhận." Đạt Khả La Hán thấy Lý Thủy Đạo rời đi, lại lập tức quát lớn: "Đến lúc đó, nếu ngươi không chủ động từ bỏ chức vị Kim Cương La Hán, vậy thì đừng trách ta hạ thủ không lưu tình!"
Lý Thủy Đạo vẫn duy trì bóng lưng lạnh lùng kia, không có lấy một chút do dự nào, hắn trực tiếp dẫn theo ba nữ ni tuyệt sắc kia dần dần đi xa. Tà váy của các nàng bay bay theo gió, càng tăng thêm vài phần thân bí trong bầu không khí lạnh lo tiêu điều này.
Tuệ Giác La Hán nhìn theo bóng lưng Lý Thủy Đạo rời đi, hàng chân mày khẽ cau, gã lập tức quay đầu nói với Đạt Khả La Hán: "Đạt Khả sư huynh, nhìn bộ dáng kia của hắn, rõ ràng là không phục."
Đạt Khả La Hán khẽ gật đầu, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vài phân khinh thường: "Không phục thì thế nào? Chúng ta có nhiều La Hán như vậy, hắn còn có thể lật trời hay sao? Nếu hắn không biết điều, chỉ tự chuốc lấy cực khổ mà thôi."
Nhưng đúng vào lúc này, bầu trời vốn đang trong xanh lại đột nhiên phát sinh biến hóa. Chỉ thấy một đám mây đen to lớn từ không tới có, đột nhiên xuất hiện với tốc độ cực nhanh, khiến người ta nhìn mà líu lưỡi.
Đã thế, còn có vô số sấm sét vang dội trong mây đen, tựa như bên trong đang ẩn chứa một nguồn sức mạnh vô cùng vô tận.
Bốn đại La Hán đều lộ vẻ kinh hoảng, bọn họ tu luyện nhiều năm, hoàn toàn có thể cảm nhận được ma khí kinh người ẩn trong đám mây đen này.
"Chuyện này... Sao có thể như vậy được? Chẳng lẽ Pháp Hải kia thật sự cấu kết với Huyết Ma Giáo?" Giọng nói của Đạt Khả La Hán thoáng hiện lên một chút run ray, tại thời khắc này, trong lòng gã tràn ngập sợ hãi và bất an.
Đột nhiên, một vầng hào quang màu đỏ như máu bắn ra từ trong mây đen, rơi thẳng về phía cổ tháp. Ngay sau đó, một dòng Huyết Hà mênh mông tuôn ra trong hào quang, bao trùm toàn bộ cổ tháp chỉ trong nháy mắt.
Huyết Hà tràn ngập ma khí nông đậm, giống như muốn nuốt chửng toàn bộ cổ tháp này.
Bốn đại La Hán bị biến hóa bất thình lình ấy làm cho kinh hãi đến trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ đang đứng trong Huyết Hà, chợt có cảm giác thân thể của mình đang bị ma khí vô tận ăn mòn. ....