Chương 1298: Tưởng Là Con Gà, Ai Dè Là Hạt Thóc!
Chương 1298: Tưởng Là Con Gà, Ai Dè Là Hạt Thóc!Chương 1298: Tưởng Là Con Gà, Ai Dè Là Hạt Thóc!
Chương 1298: Tưởng Là Con Gà, Ai De Là Hạt Thóc!
Nhưng nếu ngay từ đầu, đã để lộ ra ý muốn bắt tất cả đám La Hán lên chiến trường, thì sợ rằng những người này sẽ liên thủ lại cùng nhau phản đối gã, bởi vậy, gã vẫn một mực án binh bất động nãy giờ.
Ngược lại, nếu bọn họ đã đồng thời phân tách Pháp Hải, còn đẩy hắn lên chiến trường, vậy thì mục đích kia, gã cũng nắm chắc thắng lợi trong tay.
Khổ Khiếu Đầu Đà đảo mắt nhìn qua tất cả mọi người, sau đó mới chậm rãi nói: "Chư vị đều là La Hán, đương nhiên phải có lòng từ bi, nhưng đối mặt với kẻ thù bên ngoài xâm lấn, chúng ta tuyệt đối không thể lùi bước được. Pháp Hải! Ngươi là người đứng đầu chúng La Hán, lại dũng cảm xung phong làm gương, có uy vọng cao nhất, không bằng ngươi tới đề cử người đồng hành của mình, để đối phương cùng các ngươi đi Chư Thiên Tiên Minh, tiêu diệt Ma tộc, lập nên chiến công bất thế cho Nhân tộc, ý ngươi thế nào?”
Lời này vừa nói ra, mọi người lại một lần nữa rơi vào yên lặng.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lý Thủy Đạo, nhưng ai nấy đều có chút trốn tránh, không dám đối diện với ánh mắt hắn.
Lý Thủy Đạo thoáng trâm ngâm một lát, sau đó cất cao giọng nói: "Lần này Pháp Hải rời đi, nhất định sẽ toàn lực ứng phó, không phụ sự mong đợi của mọi người. Nhưng trách nhiệm của chuyến đi này rất lớn, lại liên quan đến sự an nguy của Nhân tộc, chỉ dựa vào sức một mình ta, đúng là khó có thể đảm nhiệm nổi."
Khổ Khiếu Đầu Đà khẽ gật đầu. Mỗi một câu nói của Lý Thủy Đạo đều đã nói trúng suy nghĩ trong lòng gã, nhưng những người khác nghe thấy lời này lại lập tức kinh hồn táng đảm.
Chỉ thấy ánh mắt Lý Thủy Đạo tràn đầy từ ái nhìn về phía Tĩnh Thiền La Hán, trong ánh mắt tràn ngập ý vị cổ vũ.
Tĩnh Thiền La Hán ứa ra mồ hôi lạnh, khóe miệng khẽ run, trên mặt lộ rõ vẻ cầu xin tha thứ, thậm chí gã còn hơi lui vê phía sau một bước.
Nhưng dường như Lý Thủy Đạo hoàn toàn không nhìn thấy hành động cầu xin tha thứ của Tĩnh Thiền La Hán, hắn dõng dạc nói: "Ta sẽ đề cử một người! Tĩnh Thiền sư đệ đã tương giao với ta nhiêu năm, nhân phẩm Phật pháp đều là nhất lưu, nếu lần này có hắn đồng hành, khẳng định có thể làm cho Phật môn chúng ta càng vẻ vang hơn nhiều."
"Pháp Hải sư huynh nói rất đúng!" Trong lòng Trí Uyên La Hán mừng như điên, thậm chí nét mặt còn lộ rõ vui mừng có chút không kìm chế được.
Đúng là nghĩ cái gì đến cái đó, cũng như người ta thường nói thời tới thì vận cũng tới' (thời tới cản không kịp), chuyện Trí Uyên gã lên làm Kim Cương La Hán đúng là trời đất tác thành, không thể không phục mà.
Khổ Khiếu Đầu Đà nhíu mày, hiển nhiên không hài lòng lắm đối với chuyện Lý Thủy Đạo chỉ đề cử duy nhất "một người".
Mọi người chỉ thấy Trí Uyên La Hán cao giọng phụ họa: "Tĩnh Thiền sư huynh lão luyện thành thục, kinh nghiệm phong phú, đi cùng Pháp Hải sư huynh chính là trời đất tác thành. Hai người bọn họ liên thủ, nhất định có thể đánh bại Hoang Ma xâm lấn, lập được chiến công hiển hách cho Nhân tộc!"
Sau đó, hoàn toàn không để ý sắc mặt tái nhợt của Tĩnh Thiền La Hán, Trí Uyên La Hán lại nháy mắt với mấy bằng hữu tốt của mình.
Gần như ngay lập tức, nhóm La Hán lại nhao nhao phụ họa...
"Tĩnh Thiền sư huynh Phật pháp thâm hậu, nhất định có thể trợ giúp Pháp Hải sư huynh một chút sức lực!"
"Có Tĩnh Thiền sư huynh đồng hành, khẳng định là lần chinh chiến này, chúng ta đã nắm chắc thắng lợi trong tay!"
"Tĩnh Thiền sư huynh làm người khiêm tốn, tu vi Phật pháp lại cao, đúng là tấm gương của chúng ta."
"Pháp Hải sư huynh kề vai chiến đấu cùng Tĩnh Thiên sư huynh, nhất định có thể dọn sạch tất cả chướng ngại trên đường!"
"Tĩnh Thiền sư huynh có lòng từ bi, nhất định có thể cảm hóa những tên Ma tộc bị lạc lối u mê kial"
Tĩnh Thiền La Hán: "..."
Với tình hình hiện tại, gã muốn đi thì đi mà không muốn đi cũng phải đi.
Tĩnh Thiền La Hán hít sâu một hơi để bình tĩnh trở lại, sau đó lạnh lùng đảo mắt nhìn Trí Uyên La Hán, trong lòng thầm nghĩ: "Tuyệt đối không thể để cho tiểu nhân được lợi."
Vì vậy, ngay sau khi lấy lại bình tĩnh, gã trực tiếp hít sâu một hơi, cung kính hành lễ với Khổ Khiếu Đầu Đà, cất giọng kiên định nói: "Thủ Đà Phật Tôn, Tĩnh Thiền nguyện góp chút sức mỏng vì sự tồn vong của Nhân tộc. Nhưng trách nhiệm của chuyến đi lần này quá mức nặng nề, chỉ dựa vào sức mạnh của hai người là ta và Pháp Hải sư huynh, chỉ sợ khó có thể ứng phó được đám Hoang Ma giảo hoạt và hung tàn kia. Bởi vậy, Tĩnh Thiền còn muốn đề cử thêm một người nữa, để đối phương kề vai chiến đấu cùng chúng ta, cùng bảo vệ sự an bình cho Nhân tộc. Mong Phật Tôn cho phép."
Khổ Khiếu Đầu Đà nghe vậy, khẽ gật đầu, trên mặt lộ vẻ tán thành: "Tĩnh Thiền La Hán nói rất đúng, đúng là chuyến đi lân này cần càng nhiều người anh dũng hơn. Nói mau, là vị La Hán nào vừa mắt ngươi như vậy, bản Phật Tôn chắc chắn sẽ đồng ý."
Tĩnh Thiền La Hán cảm kích nhìn Khổ Khiếu Đầu Đà, sau đó ánh mắt lóe lên vẻ kiên định nhìn thẳng về phía Trí Uyên La Hán, trầm giọng nói: " Trí Uyên sư đệ trí tuệ hơn người, tu vi Phật pháp thâm hậu, lại tương giao cùng ta nhiều năm, hai bên vô cùng ăn ý. Ta đề cử hắn đi cùng ta và Pháp Hải sư huynh, cùng nhau đối phó với Hoang Ma uy hiếp."
Lời này vừa nói ra, bâu không khí trong đại điện vốn đang trang nghiêm lập tức đông cứng lại, dường nhưu cả không khí cũng bị ngưng đọng, trôi chậm hơn vô số lần.
Tầm mắt của nhóm La Hán đồng loạt hướng về phía Trí Uyên La Hán.
Trí Uyên La Hán đứng trong đám người, cảm nhận được ánh mắt bốn phía quăng tới, trong lòng không khỏi nổi lên một tia rung động. Bờ môi gã khẽ run, dường như đang muốn nói một điều gì đó, rồi lại do dự không quyết.
Cuối cùng, gã hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nhìn về phía Khổ Khiếu Đầu Đà ở trên đài hoa sen, trong mắt hiện lên một tia minh ngộ. Gã chợt nhận ra rằng, ban đầu bản thân cho là mình nhặt được lợi ích, ai ngờ đâu trên thực tế, chính mình lại trực tiếp rơi vào một ván cờ đã được tỉ mỉ sắp xếp từ trước.
Mà vị kỳ thủ chân chính ở đây lại là vị Khổ Khiếu Đầu Đà thoạt nhìn luôn từ bi ngồi trên đài hoa sen kia.