Chương 1299: Đừng Có Mơi
Chương 1299: Đừng Có MơiChương 1299: Đừng Có Mơi
Chương 1299: Đừng Có Mol
"Trí Uyên... Chẳng lẽ ngươi không muốn góp sức vì Nhân tộc?" Đột nhiên giọng nói của Lý Thủy Đạo vang lên, phá vỡ bâu không khí im lặng trong đại điện.
Giọng nói của hắn lạnh lẽo như băng, khiến cho Trí Uyên La Hán không khỏi rùng mình một cái.
Trí Uyên La Hán xoay lại, nhìn vê phía khuôn mặt tràn đầy sát ý của Lý Thủy Đạo. Gã hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng của mình, sau đó trâm giọng nói: "Đầu Đà Phật Tôn, cũng không phải là đệ tử không muốn đi. Chỉ vì ba người chúng ta, tuy ai cũng có sở trường riêng của mình, nhưng đối mặt với sự uy hiếp của Hoang Ma, chỉ sợ có tâm mà không đủ lực. Vì sự an nguy của Nhân tộc, đệ tử nguyện đề cử thêm mấy vị La Hán có tu vi Phật pháp thâm hậu, cùng đi với chúng ta, cùng nhau chống đỡ Hoang Ma xâm lấn."
Lời này vừa nói ra, bau không khí bên trong đại điện lại một lần nữa rơi vào yên lặng. Nhưng khoảng thời gian yên lặng này lại cực kì căng thẳng. Nhóm La Hán nhao nhao nhìn về phía Trí Uyên La Hán, trong ánh mắt của tất cả đều hiện rõ ý tứ: "Cầu xin ngươi hãy buông tha cho ta.'...
Dưới tinh không mênh mông bát ngát của Tiên giới, một chiếc thuyền mây của Phật quốc ngang trời xuất thế, tựa như thánh thuyền vừa rời khỏi thần thoại viễn cổ, âm ầm phá sóng tiến lên trong biển mây, uy thế của nó chấn động lòng người.
Trên thuyền mây vô cùng, rường cột chạm trổ, vân văn lưu chuyển, có cảm giác nó chính là sản phẩm được hội tụ toàn bộ tinh hoa của thiên địa.
Phật quang như thác trút xuống bốn phía xung quanh thân thuyên, trực tiếp bao phủ cả chiếc thuyền mây này vào bên trong một mảnh hào quang màu vàng, sáng chói loá mắt.
Trên đỉnh thuyên mây còn có một pho tượng Phật Tổ to lớn sừng sững, hai mắt khép hờ, khuôn mặt từ bi, phảng phất như đang quan sát chúng sinh. Pho tượng tỏa ra một mảnh kim quang sáng chói, không hiển hiện một loại khí tức siêu phàm thoát tục, khiến người ta sinh lòng kính sợ.
Ngay phía đầu thuyền có treo một chiếc trống vàng to lớn, trên mặt trống có điêu khắc những đồ án Phật gia phức tạp. Mỗi khi tiếng trống vang lên, sẽ có cảm giác như tiếng long ngâm hổ gầm, rung động thiên địa, trực tiếp khuấy động tâm thần của người ta. Tiếng trống kia không chỉ truyên đạt sự trang nghiêm và thân thánh của Phật môn, càng ẩn chứa một loại lực lượng khó nói lên lời, phảng phất như có thể gột rửa nhân tâm, tinh lọc linh hồn.
Trên chiếc thuyền mây có đến một trăm lẻ tám vị La Hán hoặc ngồi hoặc đứng, thần thái nghiêm túc vô cùng.
Trong đó, Kim Cương La Hán Lý Thủy Đạo mặc áo cà sa màu vàng, hai mắt khép hờ, tựa nhắm tựa không, giống như đang thần du thiên ngoại.
Hai vị Truyền Kinh La Hán là Tịnh Thiền, Trí Uyên cùng với bốn vị Đại Lực La Hán và tám vị Tĩnh Tọa La Hán của Lưu Ly Sơn đều khoanh chân ngồi trên thuyền, nhắm mắt dưỡng thần.
Lần xuất chinh này, có thể nói là Lưu Ly sơn đã dốc toàn bộ lực lượng. Ngoại trừ Khổ Khiếu Đầu Đà lưu lại trấn thủ sơn môn, tất cả những vị La Hán còn lại đều bước lên chiếc thuyên mây, cùng đồng hành đi đối kháng với Hoang Ma cả rồi.
Đương nhiên là bọn họ phải đi cùng nhau.
Muốn ngồi yên làm ngư ông đắc lợi hả? Đừng có mol Ngoại trừ Lý Thủy Đạo còn có thể giữ được thần thái tự nhiên, khuôn mặt những vị La Hán khác đều trở nên khẩn trương, nghiêm túc, thậm chí có người còn nhăn nhó như trên vai đang có gánh nặng ngàn cân.
Có hai vị Phật tu Hợp Thể cảnh đang lang lặng đứng sừng sững ở đoạn đầu tiên của chiếc thuyền mây Phật quốc này. Hai người bọn họ không chỉ là báu vật của Phật môn, càng là trụ cột chống lại Ma tộc lần này.
Một người có khuôn mặt từ bi giữa hai hàng lông mày để lộ ra một loại yên tĩnh siêu thoát thế tục. Hai tròng mắt tựa như một mảnh thu thủy trường thiên [1], phảng phất như có thể thấy rõ hết thảy mọi hỗn loạn trên thế gian. Da thịt của nàng trắng nõn như ngọc, nhẫn nhụi mà bóng loáng, dường như đã trải qua ngàn năm tu luyện, trực tiếp tẩy đi mọi bụi bặm thế gian, tản ra một loại khí tức tươi mát thoát tục. Sống mũi của nàng cao thẳng, bờ môi khép hờ, phảng phất như đang mặc niệm một đoạn chân ngôn Phật tự. Một bộ áo cà sa màu trắng nhẹ nhàng khoác trên người nàng, tựa như gấm Vân Nam nhẹ nhàng bay bổng. Nàng chính là Tĩnh Từ Bồ Tát vốn bị phạt bế quan trăm năm.
Một người khác có khuôn mặt uy vũ, hai mắt sắc bén như ưng, để lộ ra một loại khí thế không giận tự uy. Làn da của gã hơi ngăm đen, trên người mặc một bộ tăng bào màu xám nhẹ nhàng lay động theo gió, mang đến cho người ta một loại cảm giác trầm ổn mà kiên định. Hai tay gã trực tiếp nắm chặt thành quyền, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh ra một kích lôi đình vạn quân. Người này tên là Không Tịch Đầu Đà.
Hai vị Phật tu Hợp Thể cảnh nghênh đón gió lớn, đứng ở đầu thuyền.
"Sư huynh, lần này khí thế của Ma tộc vô cùng hung hãn, chúng ta có nên chuẩn bị sẵn sàng trước hay không?" Trên hàng lông mày của Tĩnh Từ Bồ Tát lộ ra một tia lo lắng.
Không Tịch Đầu Đà trầm giọng nói: "Sư muội đừng lo lắng, thực lực của Nhân tộc Tiên giới cũng là số một ở trong Chư Thiên Vạn Giới, trận chiến này tuyệt đối sẽ không bại!"
"Sư huynh nói rất đúng." Tĩnh Từ Bồ Tát nhẹ gật đầu, ánh mắt thoáng an tâm hơn một chút.
Chiếc thuyền mây rẽ sóng tiến về phía trước, nhanh chóng phá vỡ tầng tầng mây mù. Ánh mặt trời chiếu xuống những đám mây mù, trực tiếp nhuộm ra một mảnh hải dương màu vàng kim nhộn nhạo trong sóng lớn mãnh liệt.
Vầng hào quang màu vàng kia không ngừng lóe sáng trong biển mây tạo thành một cảnh tượng đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Nhưng mảnh thiên địa ở phía cuối của khung cảnh mỹ lệ này, lại đột nhiên biến sắc. Một luồng khí tức thâm thúy mà áp lực ập tới, Ma khí vô tận tựa như lỗ đen có thể thôn tính mọi thứ xung quanh.
Dường như bên trong vùng ma khí ấy còn có vô số đám ma vật không ngừng gầm thét, giãy giụa, có ý định phá tan trói buộc, giáng xuống nhân gian.
[1] : thu thủy trường thiên có nghĩa là trời và nước nối liền thành một mảnh mênh mông mờ mit trong này ý nói đôi mắt sâu thẳm mơ hồ, khó có thể nhìn thấu được.