Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1300 - Chương 1300: Đấu Trận Đầu!

Chương 1300: Đấu Trận Đầu! Chương 1300: Đấu Trận Đầu!Chương 1300: Đấu Trận Đầu!

Chương 1300: Đấu Trận Đầu!

"Viện quân của Thiên Phạm Phật Quốc tới rồi!" Đột nhiên một tiếng hô cao vút vang lên, một viên ky binh phóng ngựa rong ruổi lao đến.

Ngựa của gã là một con thiên mã thần tuấn, bốn vó chạy như bay, chỉ trong nháy mắt đã đi đến phía dưới đài cao của chủ soái (soái đài).

Chỉ thấy trăm vạn đại quân đang bày binh bố trận ở xung quanh soái đài, áo giáp sáng rực rỡ, trường thương đại đao lóng lánh, toát lên hàn ý lạnh lẽo dưới ánh mặt trời. Bọn họ giống như những ngọn núi nguy nga, một mực đứng sừng sững trên chiến trường tràn ngập sát khí này.

Sau khi viên ky binh nọ lớn tiếng thông báo, hai vị Phật tu Hợp Thể cảnh, Tĩnh Từ Bồ Tát và Không Tịch Đầu Đà, lập tức dẫn theo một trăm lẻ tám vị La Hán sau lưng, như sao băng cắt ngang qua chân trời, gia nhập vào trong đội ngũ của Nhân tộc.

Ở một chỗ khác của chiến trường, đại quân Ma tộc giống như một dòng thủy triều màu đen, mãnh liệt bành trướng. Trong soái trận của bọn họ, cờ hiệu bay phấp phới, bóng dáng thống soái như ẩn như hiện. Đó là một vị nữ tử trên đầu mọc sừng dê, khuôn mặt lạnh lùng, quang mang giảo hoạt và tàn nhẫn không ngừng lóe lên giữ hai tròng mắt. Nàng mặc trên người một bộ chiến giáp màu đen, phảng phất như đã hòa làm một thể cùng Ma khí chung quanh, mang đến cho người ta một loại cảm giác ngông cuồng tự cao tự đại.

Có một vị trung niên mặc áo giáp màu bạc, đang đứng trên soái đài của Nhân tộc, đôi mắt sáng như đuốc, đang quét mắt nhìn khắp chiến trường. Trên tay người này đang cam một thanh trường kiếm, thân kiếm lóe lên hàn quang, dường như có thể chặt đứt hết thảy mọi tà ác.

Tu vi của chủ soái tất nhiên là sâu không lường được, ngay cả tên của gã là gì, Lý Thủy Đạo cũng không biết.

Lại nói, Lý Thủy Đạo khổ tu đến nay ít nhất cũng trải qua hơn năm trăm năm rồi, nhưng không ngờ bản thân vẫn chỉ là một tên tiểu tốt, ngay cả tư cách leo lên soái đài cũng không có.

Có thể tưởng tượng, hai quân giằng co với nhau giống như hai ngọn núi nguy nga, mà tồn tại đang đứng trên đỉnh ngọn núi ấy chính là soái đài.

Soái đài của Nhân tộc và Ma tộc giống như hai viên minh châu sáng chói, rạng rỡ tỏa sáng ngay trên mảnh chiến trường này.

Các tu sĩ hai bên đều nín thở ngưng khí, hai mắt sáng ngời như đuốc, nhìn chằm chằm vào đối phương. Ống tay áo của bọn họ nhẹ nhàng tung bay trong gió, giống như những lá cờ xí trên chiến trường, tận tình thể hiện ra sự uy nghiêm của mình.

Đột nhiên có một luồng ô quang bay ra từ trên soái đài của Ma tộc.

Rất nhanh, một bóng dáng man hoang khổng lô đang dần dần hiển lộ ngay bên trong mảnh ma khí nồng đậm ấy. Đó là một vị tướng lĩnh của Ma tộc, thân cao mấy trượng, trên đầu mọc sừng, giống như một con hung thú thời viễn cổ. Làn da của gã có màu đen sam, cơ bắp cuồn cuộn, dường như đang ẩn chứa lực lượng vô cùng vô tận bên trong. Trên tay gã nắm chặt một đôi song đao, lưỡi đao lóe lên hàn quang, phảng phất như có thể cắt đứt cả hư không.

Hai mắt của gã đỏ thẫm như máu, màu đỏ kinh người tựa như có thể thôn phệ hết thảy mọi sinh mệnh. Gã đang quét mắt nhìn đại quân Nhân tộc phía xa, trong mắt tràn đầy khinh thường và miệt thị, phảng phất như ngay tại thời khắc này, gã đã trông thấy bại cục của bọn họ rồi.

"Ngọ Thác của Hoang Thần tộc ở đây, Nhân tộc nhỏ bé, có dám đi lên đánh một trận hay không?" Tiếng nói của vị tướng lĩnh Ma tộc này vang vọng như sấm trên chiến trường, trực tiếp chấn động khiến cho màng nhĩ mọi người đau nhức.

Trong giọng nói của gã tràn ngập thô bạo và dã tính, phảng phất như tiếng kêu gọi vọng đến từ thời viễn cổ.

Thống soái Nhân tộc mắt sáng như đuốc, quét mắt nhìn nhóm tu sĩ đã bày trận chỉnh tê bên dưới, còn khu vực trên soái đài lại là một mảnh tiên khí lượn lờ, quần tinh rực rỡ, làm nổi bật lên khuôn mặt kiên nghị của mỗi một vị tu sĩ.

Các tu sĩ của Đạo môn này đều có tác dụng lớn trong đại chiến, thậm chí nhóm tu sĩ của Thiên Nguyên phái càng có tác dụng cực kỳ quan trọng, có thể ngăn cơn sóng dữ, không thể tùy tiện phái bọn họ đi ra ứng chiến được.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của thống soái đã dừng lại trên người hai vị Phật tu Hợp Thể cảnh, Phật đạo từ trước đến nay vốn không cùng đường với Đạo môn bọn họ, theo thống soái Chư Thiên Tiên Minh, Phật tu không khác gì những con linh thú ngoài kia.

Nói cách khác, cử bọn họ tiến lên nghênh chiến chính là quyết định không còn gì đúng đắn hơn.

"Không Tịch Đầu Đà, ngươi Phật pháp vô biên, phòng ngự vô song, trận chiến hôm nay chính là trận chiến then chốt của đại quân Tiên giới ta, ta hy vọng ngươi có thể giành được một mở đầu tốt, trực tiếp đánh bại tướng lĩnh Ma tộc kial" Thanh âm vang vang hữu lực của thống soái truyên đến, bên trong tràn đầy mong đợi đối với Không Tịch Đầu Đà.

Không Tịch Đầu Đà chắp hai tay lại, khẽ gật đầu, tỏ vẻ lĩnh mệnh. Sau đó, gã đứng dậy chân đạp kim liên, thân hình phiêu nhiên tiến lên, hướng thẳng về phía tướng lĩnh của Ma tộc.

Phía sau lưng gã, hoa sen theo bước, chậm rãi nở rộ, Pháp Tướng trang nghiêm, khí thế hùng hồn.

Rất nhanh, song phương đã bắt đầu giao thủ.

Không Tịch Đầu Đà cầm thiền trượng trong tay, thân hình như điện, nhanh chóng xuyên qua móng vuốt sắc bén và song đao trên tay tướng lĩnh Ma tộc. Thiền trượng của gã khi thì hóa thành vạn đạo kim quang, chiếu sáng toàn bộ chiến trường, khi lại hóa thành cự mộc, chặn đứng những đòn công kích giống như núi cao của tướng lĩnh Ma tộc.

Nhưng lực lượng của tướng lĩnh Ma tộc vô cùng kinh khủng, móng vuốt sắc bén như đao, song đao như điện, mỗi một lần công kích đều cố gắng hết mức để xé rách tâng phòng ngự trên người Không Tịch Đầu Đà.

Bầu trời vốn trong xanh giờ phút này lại bị mây đen nồng đậm bao phủ, sấm sét vang dội, cuông phong gào thét, dường như đang cảnh báo một hồi biến đổi kinh thiên sắp đến.

Chỉ nửa khắc sau, Không Tịch Đầu Đà đã rơi vào trạng thái chật vật, y phục tả tơi, mơ hồ không chống đỡ nổi.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment