Chương 1301: Đẩy Lên Tiền Tuyến!
Chương 1301: Đẩy Lên Tiền Tuyến!Chương 1301: Đẩy Lên Tiền Tuyến!
Chương 1301: Đẩy Len Tiền Tuyến!
Chỉ thấy hai tay Không Tịch Đầu Đà chắp lại, trong miệng mặc niệm kinh văn, Phật quang lượn lờ quanh thân, có ý đồ muốn chống đỡ công kích như mưa rền gió dữ của tướng lĩnh Ma tộc.
Vấn đề là thực lực của tướng lĩnh Ma tộc kia quá mức cường đại, mỗi một lần công kích của gã đều ẩn chứa lực lượng hủy thiên diệt địa.
Tuy Không Tịch Đầu Đà Phật pháp vô biên, nhưng dưới sự trùng kích của lực lượng Man Hoang, vách ngăn Phật quang trên thân cũng bắt đầu chớp lóe không ngừng, tình thế tràn ngập nguy cơ.
Trong một lần giao phong mãnh liệt, rốt cuộc móng vuốt sắc bén của tướng lĩnh Ma tộc cũng xuyên thấu được vách ngăn Phật quang của Không Tịch Đầu Đà, hung hăng đánh trúng ngực gã.
Một khắc này, phảng phất như thân thể Không Tịch Đầu Đà đã bị cố định lại, gã mở to hai mắt nhìn qua, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi, dường như không thể tin nổi vào mắt mình. Sau đó,/'Phanh" một tiếng thật lớn, thân thể của gã như diều đứt dây bay thẳng ra ngoài.
Đúng vào lúc này, dường như năng lượng trong thiên địa đều bị dẫn động. Một luồng Phật quang vạn trượng bộc phát ra từ trong cơ thể Không Tịch Đầu Đà. Phật quang kia giống như một ngôi sao chói mắt nhất, chỉ trong nháy mắt đã chiếu sáng toàn bộ chiến trường.
Nhưng... đứng trước mặt ma khí nồng nặc của tướng lĩnh Ma tộc, luồng Phật quang này lại yếu ớt giống như ánh nến mỏng manh.
Chỉ thấy tên tướng lãnh Ma tộc kia khẽ cười gan một tiếng, móng vuốt vung lên, hung hăng đánh nát từng luông Phật quang xung quanh Không Tịch Đầu Đà.
Sau khi Phật quang tiêu tán, thân thể Không Tịch Đầu Đà cũng dần dần trở nên trong suốt. Gã mỉm cười nhắm mắt lại, phảng phất như đang tiếp nhận vận mệnh của mình.
Ngay sau đó, thân thể của gã lập tức hóa thành một cột sáng màu vàng, xông thẳng lên trời, cuối cùng đã biến mất ở phía chân trời.
Tại thời khắc này, toàn bộ chiến trường đều rơi vào một mảnh yên tĩnh như chết, chỉ có tiếng cười cuồng vọng của tướng lĩnh Ma tộc kia vẫn không ngừng quanh quẩn khắp nơi.
"Còn ai dám đánh với Hoang Thần tộc một trận?" Gã lớn tiếng la lên, nhưng không ai trả lời.
Trong một khoảng thời gian ngắn, đại quân Ma tộc khí thế vô song, trong khi quân đoàn của Nhân tộc lại sinh lòng thoái ý.
Sĩ khí chính là thứ căn bản cần phải giành được khi hai quân giao chiến.
Một khi sĩ khí yếu, khẳng định là thất bại không thể nghi ngờ.
Bởi xét cho cùng, tham sống sợ chết cũng là bản tính của mỗi người, từ Phật Đà cho tới bách tính. Mà đã là bản tính thì sẽ không thay đổi!
Nếu trận này chiến thắng áp đảo, thì không cần biết là ai tiến công cũng sẽ hung hãn như mãnh hổ, nhưng nếu không phân cao thấp, mỗi người đều sẽ suy tính đường lui cho mình.
Lý Thủy Đạo đang đứng giữa vạn quân, cũng không biết người khác nghĩ gì về tình huống này, nhưng riêng hắn, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện nên làm như thế nào để bảo toàn được tính mạng của mình mà thôi.
"Giết!" Một tiếng rống giận rung trời động địa vang lên, giống như muốn xé rách cả thiên địa. Đại quân Ma tộc tựa như một đám mãnh thú sổ lồng, điên cuồng đánh về phía quân đoàn Nhân tộc.
Quân đoàn Nhân tộc bên này cũng không cam lòng chịu yếu thế, bọn họ thả ra mấy trăm con sói lớn lông trắng xông ra. Những con linh thú này chân đạp tường vân màu vàng, gầm thét phóng thẳng về phía Ma tộc, hung hăng triển khai một hồi chém giết kịch liệt với đại quân Ma tộc.
Đồng thời, lượng lớn cơ quan khôi lỗi cũng bay trên hư không, chúng nó như ưng sắt đáp xuống bên dưới, trực tiếp triển khai công kích mãnh liệt đối với đại quân Ma tộc.
Lý Thủy Đạo đứng trong đám người, nhìn chiến trường thảm liệt trước mắt, trong lòng không khỏi dâng lên một luồng cảm giác bất lực. Hắn chỉ là một binh sĩ nho nhỏ trên chiến trường này, căn bản không thể điều khiển được hướng phát triển của chiến cuộc.
Nhưng ngay cả khi như vậy, hắn cũng không muốn chết đi một cách vô ích thế này.
Đúng vào lúc đại chiến Tiên Ma rơi vào thế giằng co, hai đại phương trận (đội hình vuông) của quân đoàn Nhân tộc tựa như một dòng lũ sắt thép nhanh chóng di động, vô thanh vô tức đi tới hai bên sườn của La Hán phương trận.
Nhóm chiến sĩ thuộc hai đại phương trận này đội mũ vàng mặc giáp vàng, tỏa sáng rạng rỡ dưới ánh thái dương, khí thế như cầu vồng, không khác gì hai bức trường thành sắt thép kiên cố đến không thể vượt qua.
Trên tay bọn họ cầm một thanh trường kiếm, mũi kiếm lóe lên hàn quang, trong mắt bọn họ cũng lập lòe một tia quang mang kiên định, tựa như đang muốn chém tất cả kẻ địch xuống dưới kiếm của mình.
Nhưng khi Lý Thủy Đạo ngưng thần nhìn kỹ, lại giật mình nhận ra, trong ánh mắt của những chiến sĩ này không hề có lấy một tia sinh cơ nào cả, chúng giống hệt mặt hồ tĩnh mịch.
Hóa ra ... bọn họ vốn không phải là chiến sĩ chân chính, mà là một đội quân khôi lỗi hình người do Nhân tộc tỉ mỉ chế tạo!
"Phật quốc La Hán nghe lệnh! Lập tức hội hợp cùng Thiết Dực Khôi Lỗi của quân đoàn Bạch Dực, nghênh chiến Ma tộc!" Mấy tên quan truyền tin cưỡi trên thiên mã bay nhanh đến, thanh âm vang dội truyền khắp chiến trường.
Một trăm lẻ tám vị La Hán trong La Hán phương trận nghe được lệnh này, đều lộ vẻ mặt chua xót. Bọn họ vốn cho rằng khi tham gia trận đại chiến này, mình có thể đục nước béo cò một phen, lại không ngờ vừa mới xuất hiện đã bị ép lên tiên tuyến, bị ép cuốn vào chiến trường sinh tử, trên mặt ai nấy đều tràn ngập bất đắc dĩ và không cam lòng, nhưng ở trên chiến trường quân lệnh như núi này, bọn họ có thể cãi lời đối phương sao?
Chỉ thấy đám Kim Giáp Khôi Lỗi hai bên cầm trọng kiếm màu vàng kim trên tay, mũi kiếm chỉ thẳng vào trận địa La Hán. Nếu bọn họ có chút chân chừ, Kim Giáp Khôi Lỗi sẽ không chút do dự vung kiếm chém xuống.
Phương thức đốc chiến lãnh khốc vô tình này lập tức làm nhóm La Hán sinh ra tuyệt vọng.
"A Di Đà Phật, ngã Phật từ bi." Một vị La Hán chắp tay trước ngực, thấp giọng tụng niệm.
Nhưng đứng trước ranh giới sống chết, bọn họ lại chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể không màng sinh tử, anh dũng tiến về phía trước mà thôi.