Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1302 - Chương 1302: Chiến, Đó Là Đường Ra Duy Nhất!

Chương 1302: Chiến, Đó Là Đường Ra Duy Nhất! Chương 1302: Chiến, Đó Là Đường Ra Duy Nhất!Chương 1302: Chiến, Đó Là Đường Ra Duy Nhất!

Chương 1302: Chiến, Đó Là Đường Ra Duy Nhất!

Lúc này, trên soái đài đã là một mảnh chiêng trống rung trời, kèn lệnh oai nghiêm.

Chỉ trong nháy mắt, một luồng khí tức nhiệt huyết mênh mông đã tràn ngập khắp chiến trường, giống như muốn đốt cháy nhiệt huyết của tất cả mọi người.

Thứ pháp thuật này trực tiếp tác dụng lên người nhóm La Hán, khiến cho khí huyết trong lòng bọn họ trào dâng, chiến ý điên cuồng khuấy động, chỉ hận không thể xông lên xé xác địch nhân.

Tiếng chiêng tiếng trống và tiếng kèn đều là vật phi phàm, chúng chính là thượng cổ pháp bảo, âm vang rung trời động đất, có thể lay chuyển trái tim của vạn vật.

Đám yêu thú sói trắng vừa nghe thấy âm thanh này, hồng quang đã lập loè trong mắt, phảng phất như dã tính nguyên thủy trong lòng đã bị kích phát, chúng điên cuồng xung phong về phía trước, liều lĩnh lao vào chém giết địch nhân.

Tuy tu vi của nhóm La Hán cao thâm, có rất nhiều phương pháp khắc chế tinh thần, song đối diện với tiếng trống trận mãnh liệt như vậy, bọn họ cũng khó mà giữ được tỉnh táo.

Một vị La Hán cau mày, chắp tay trước ngực, trong miệng thầm niệm: "Ngã Phật từ bi, bảo hộ chúng sinh."

Đốc chiến đội bên cạnh vẫn không hề cử động, bọn họ cầm trọng kiếm trên tay, mặt không biểu cảm, chỉ một mực chăm chú nhìn về phía trước, giống như đang nói: "Chiến, đó là đường ra duy nhất."

"Pháp Hải sư huynh, chúng ta nên làm thế nào cho phải?" Tĩnh Thiên La Hán lộ vẻ sợ hãi, cất giọng run rẩy hỏi thăm.

"Chiến, còn có một đường sinh cơ. Lui, nhất định phải chết không thể nghi ngờ." Lý Thủy Đạo lạnh giọng nói.

Nhưng tiếng trống trận càng lúc càng kịch liệt, phảng phất như muốn thôn phệ toàn bộ chiến trường. Mặc dù trong lòng nhóm La Hán vô cùng sợ hãi, nhưng cũng bị tiếng trống này cảm nhiễm, tất cả đều rút ra pháp bảo của mình, hùng hổ xông thẳng về phía quân đoàn Ma tộc.

Trên soái đài của Nhân tộc, tiếng chiêng trống rung trời lại vang lên, lân này âm thanh càng thêm mãnh liệt, càng thêm cao vút.

Bá Thể Môn, Kim Thân Môn, Phá Thiên Tông... Đám môn phái Luyện Thể kỳ của Nhân tộc theo sát phía sau, giống như một dòng nước lũ không thể ngăn cản, am ầm lao về phía quân đoàn Ma tộc.

Đi theo những tu sĩ luyện thể này là kiếm tu của Nhân tộc. Bọn họ cầm trường kiếm trên tay, kiếm quang lạnh lẽo, giống như hàn tinh lấp lóe. Nếu có tu sĩ luyện thể lùi bước trong tiếng trống trận, những kiếm tu này sẽ không chút do dự vung kiếm chém tới.

"Xông lên! Vì Nhân tộc!" Một vị tướng lĩnh của Nhân tộc vung vẩy trường kiếm trên tay, lớn tiếng hò hét. Giọng nói của gã một mực quanh quẩn trên chiến trường, khích lệ mỗi một vị tu sĩ của Nhân tộc anh dũng tiến về phía trước.

Chiến hỏa thiêu đốt trên chiến trường, mỗi một vị tu sĩ đều bị cuốn vào trong đó.

Mỗi một đội ngũ đều có đốc chiến đội đi kèm, hậu quân là đốc chiến đội của tiền quân.

Đã ra chiến trường, hữu tử vô sinhl

Hoặc là bị Ma tộc giết chết, hoặc là bị đốc chiến đội giết chết. Thò đầu ra là một đao, rut đầu lại cũng là một đao. Còn không bằng tìm Ma tộc liều mạng, nói không chừng vẫn có một đường sinh cơ.

Thống soái Đại Thừa kỳ của Nhân tộc khoác chiến giáp trên người, giống như một ngọn núi nguy nga đứng sừng sững trên soái đài. Ánh mắt của gã lạnh lùng như sao băng, lóe lên một mảnh sát ý bén nhọn, phảng phất như có thể xuyên thủng linh hồn của địch nhân.

Gã không chỉ là chủ soái, càng là đốc chiến đội cuối cùng của toàn quân, một người đốc chiến toàn quân, không kẻ nào dám không tuân mệnh.

Trong ánh mắt của gã để lộ ra một mảnh quyết tuyệt và kiên định, phảng phất như đã hòa làm một thể cùng mảnh đất này, cùng những tu sĩ Nhân tộc này.

Trường kiếm trên tay gã lóe lên hàn quang, đó là biểu tượng Thống soái, cũng là nguồn suối lực lượng của gã.

Chỉ cần trên chiến trường có một người nào đó cố gắng thoát đi, thì gã sẽ không chút do dự vung thanh trường kiếm trên tay tới, một kiếm chém chết đối phương, không có chuyện lưu tình nể mặt.

Mỗi một lần gã xuất thủ, đều giống như lôi đình vạn quân, làm cho người ta sợ hãi.

Dưới phương thức đốc chiến tàn khốc của gã, tất cả đám binh sĩ đều không màng sống chết, ra sức lao về phía trước, bởi vì bọn họ biết, một khi lùi bước, thứ chờ đợi mình chính là một kiếm chém giết vô tình.

Cùng lúc đó, bên phía Ma tộc cũng triển khai thế công mãnh liệt. Tiếng kèn trâm thấp quanh quẩn trên chiến trường.

Đó là mệnh lệnh do tướng lĩnh Ma tộc phát ra. Nhóm tu sĩ Ma tộc nghe lệnh mà động, cả đám ùn ùn lao ra từ trong bóng tối, giống như một dòng thủy triều ùa về phía tu sĩ Nhân tộc.

Trong mắt bọn họ lóe lên vẻ tàn nhẫn và tham lam, giống như muốn một nhát cắn nuốt tu sĩ Nhân tộc trước mặt.

Trên chiến trường, tiếng la giết rung trời động địa, vô số tu sĩ đều ra sức chém giết trong máu và lửa.

Kiếm quang và ma khí đan xen vào nhau, hình thành nên từng luồng sáng rực rỡ. Mỗi lần giao phong đều kèm theo tiếng kêu thảm thiết của tu sĩ và Ma tộc. ...

Tiên Ma chiến trường.

La Hán phương trận bị hai Kim Giáp Khôi Lỗi phương trận cuốn theo, thân bất do kỷ bị đẩy về phía vực sâu chiến trường.

Nhưng một trăm linh tám vị La Hán này đều là hạng người đầu óc linh hoạt. Cho dù trống trận rung trời, bọn họ cũng không mù quáng đi công kích địch nhân, mà cực kỳ ăn ý từ từ di chuyển ra bên ngoài.

Những chiến sĩ kim giáp đứng sừng sững bên ngoài, bọn họ vốn là cơ quan khôi lỗi máu lạnh, không biết sợ hãi, không biết lùi bước, chỉ cần bước vào lãnh địa của bọn họ, không cần biết là Ma tộc hay La Hán, đều phải đối mặt với vô tận công kích giết chóc vô tình.

Lý Thủy Đạo tránh được khu vực trung tâm chiến trường nguy hiểm nhất, nhưng cũng không lựa chọn đứng ở ngoài cùng, tránh trường hợp bản thân sẽ bị kẹt lại, khi đánh nhau không có lấy một chút cơ hội hay khoảng trống nào để di chuyển.

Hắn không liều lĩnh, cũng không lùi bước, chỉ một mực quan sát chiến trường phía trước vô cùng cẩn thận. Trên chiến trường, số lượng Hống lông trắng chưa tới năm mươi, những con yêu thú này đang gầm thét điên cuồng giao chiến với cự thú của Ma tộc.

Cự thú Ma tộc kia có tạo hình giống như vượn lớn, cơ bắp cuồn cuộn, lực lớn vô cùng, mỗi một lần vung trảo đều có thể xé rách không gian.

Mà kề vai chiến đấu với đám Hống lông trắng, lại là Thiết Dực Khôi Lỗi do Nhân tộc tỉ mỉ chế tạo, chúng nó không ngừng lượn vòng trên không trung, tập trung hỏa lực công kích, khiến cho đám cự thú của Ma tộc phải liên tiếp bại lui.

Hống - hay còn gọi là Đặng Long, Vọng Thiên Hống, Triêu Thiên Hống là một sinh vật huyền thoại trong thần thoại Trung Quốc. Đặng Long có 10 đặc điểm giống động vật: sừng hươu, đầu lạc đà, tai mèo, mắt tôm, miệng lừa, bờm sư tử, cổ rắn, bụng thận, vảy cá chép, chân trước đại bàng và chân sau hổ.
Bình Luận (0)
Comment