Chương 1304: Vì Sao?
Chương 1304: Vì Sao?Chương 1304: Vì Sao?
Chuong 1304: Vi Sao?
Tĩnh Từ Bồ Tát ngôi ngay ngắn trên một đóa hoa sen nở rộ, dưới Phật quang chiếu rọi, phảng phất như đóa hoa sen kia đang được dát lên một tang ánh vàng, cánh hoa nhẹ nhàng rung động, tản ra hương thơm nhàn nhạt.
Món pháp bảo nàng đang cầm trên tay có tên là "Tịnh Thế Phất Trần", cán phất trần do một loại ngọc thạch màu vàng hiếm thấy điêu khắc thành, với một mảnh kim quang nhàn nhạt không ngừng lưu chuyển trên bề mặt, phảng phất như bên trong đang ẩn chứa trí tuệ và lực lượng vô cùng vô tận.
Dải lụa trên phất trân được bện từ một loại tơ của linh tằm có tên là "Thiên T¡ Vạn Lũ”, phảng phất như mỗi một sợi tơ lụa đều tự có sinh mệnh của chính mình, chúng nhẹ nhàng bay lượn trên không trung, tản ra từng luồng khí tức thánh khiết vô cùng.
Ở thời điểm Tĩnh Từ Bồ Tát nhẹ nhàng vung Tịnh Thế Phất Trần, những sợi tơ lụa trên cây phất trần nọ lập tức quấn quanh Hoang Ma Ngọ Thác.
Sợi tơ lụa này không chỉ có năng lực trói buộc cường đại, nó còn có thể tịnh hóa tất cả những khí tức tà ác bên ngoài.
Bị phất trần quấn quanh, tâng ma khí nông đậm trên người Hoang Ma Ngọ Thác đang tiêu tán nhanh chóng, hệt như đang bị ánh sáng cực mạnh của thái dương thiêu đốt, gương mặt dữ tợn của gã cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo đầy thống khổ.
Hoang Ma Ngọ Thác điên cuồng giãy giụa, có ý đồ muốn thoát khỏi sự trói buộc của Tịnh Thế Phất Trân. Nhưng sợi tơ kia lại như có linh tính, cứ một mực quấn chặt lấy gã, không cần biết gã giấy giụa như thế nào cũng không thể thoát ra được.
Lý Thủy Đạo hít sâu một hơi, song chưởng hợp lại thành chữ thập, sau đó đột nhiên tách ra, một đạo lôi quang hùng hậu lập tức bắn ra từ lòng bàn tay hắn, giống như cuồng long ra biển, bắn thẳng ra ngoài, mục tiêu là cái đầu của con Hoang Ma Ngọ Thác nọ.
Đương nhiên là khi đối phó với một con Ma tu Hợp Thể cảnh, một kích này chẳng có chút tác dụng nào cả, ý nghĩa tượng trưng lớn hơn thực tế.
Sau khi thả ra đạo lôi pháp này, Lý Thủy Đạo lại lặng yên lui về phía sau. Có vẻ như hắn đã không còn một chút pháp lực nào nữa.
Cũng đúng thôi, vừa nãy hắn mới hung hãn công kích địch nhân như vậy, xông pha như Lôi Thần hàng thế, hiện giờ pháp lực không đủ cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Đồng thời khi lui lại, lôi quang trên tay hắn cũng dần dần yếu đi, càng ngày càng trở nên tâm thường không đáng chú ý ở trên chiến trường.
Giáng đòn phủ đầu, khí thế như hồng, nếu có thể đại thắng, thế như chẻ tre, hắn nhất định sẽ xông lên chém lấy đầu địch nhân, nhưng nếu chiến sự giằng co, hắn sẽ lựa chọn giả bộ suy yếu, lùi lại phía sau, tạm thời bảo toàn tính mạng.
Lý Thủy Đạo cũng không trực tiếp thoát ly chiến trường, hắn chỉ làm cho bản thân mình càng ngày càng trở nên bình thường, không đáng chú ý mà thôi.
Pháp lực không đủ, chiến lực chợt giảm xuống, tình huống này vốn rất bình thường, sẽ không có ai đi hoài nghi hắn cả, đốc chiến đội cũng sẽ không đột nhiên xông tới, chém cho hắn một đao.
Trên thực tế, hắn đã biểu hiện xuất sắc như vậy, một tu sĩ Phật môn dũng mãnh vô địch, không chỉ dẫn đầu xung phong, thậm chí còn giáng cho Ma tu Hợp Thể cảnh của địch nhân một kích, chỉ vì hiện giờ pháp lực không đủ, mới phải lui về phía sau, anh hùng như vậy, chẳng lẽ bọn họ lại tuyệt tình đến mức không cho hắn thở một hơi?
Huống chi hắn cũng không chạy trốn, chỉ lùi lại khôi phục pháp lực, mưu đồ tái chiến về sau thôi.
Theo đợt viện quân thứ hai, thứ ba, thứ tư của Nhân tộc và Ma tộc lần lượt đi đến, thế cục trên chiến trường càng ngày càng thêm hỗn loạn.
Giờ phút này, những bộ cơ quan khôi lỗi đốc chiến kia cũng đang liều chết chiến đấu với Ma tộc. Tuy đốc chiến đội gần như đã không còn tác dụng, nhưng cũng không có ai trực tiếp chạy trốn.
Dù sao chiến sự rơi vào giằng co là có khả năng thắng lợi, nếu giở trò chạy trốn, một - hai tên cũng không sao, nhug gươi chạy ta chạy, mọi người cùng chạy, thì chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đại quân sẽ tan tác.
Thống soái Đại Thừa kỳ của Nhân tộc còn chưa xuất thủ, hiện giờ tuyệt đối không phải lúc chạy.
Trên chiến trường, đao quang kiếm ảnh, pháp thuật bay tán loạn, đã sớm không còn cái gọi là biên giới, chỉ có giết chóc và hủy diệt vô cùng vô tận mà thôi.
Lý Thủy Đạo đang chạy trên chiến trường, bóng dáng của hắn phiêu hốt bất định như quỷ mị. Thỉnh thoảng hắn lại thả một đòn sấm sét ra, chém giết Ma tộc, rồi thỉnh thoảng lại ẩn nấp thân hình, trực tiếp biến mất ngay trong mắt mọi người.
Theo thời gian trôi qua, càng ngày hắn càng cách xa chiến trường trung tâm, trong bất tri bất giác đã đi lên mặt đất, cách xa vị trí lúc trước đến mấy trăm dặm. Nhưng ngay cả khi đã đi lên mặt đất cách xa chiến trường trung tâm, chiến sự vẫn nóng bỏng như cũ.
Một con Hoang Ma mọc cánh đang điên cuồng đuổi giết một tên kiếm tu Nhân tộc.
Lý Thủy Đạo chắp hai tay trước ngực, thấp giọng tụng niệm. Ngay sau đó, từng chuỗi hoa văn màu vàng chợt sáng lên trên chiếc áo cà sa của hắn, giống như lôi điện xuyên thẳng qua tầng mây.
Chỉ nghe hắn quát khẽ một tiếng, hai tia sét thô to đã trực tiếp bắn ra từ trên chiếc áo cà sa nọ, bổ thẳng về phía con Hoang Ma kia.
Lôi đình mang theo thiên uy, chỉ trong nháy mắt đã đánh trúng Hoang Ma. Con Hoang Ma kia lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết trên không trung, thân thể bị lôi đình đánh trúng ầm ầm nổ tung, hóa thành một làn khói đen nhanh chóng tiêu tán giữa không trung.
Vị kiếm tu Nhân tộc nọ hạ độn quang xuống, nghiêng người dựa vào trên một ngọn núi đá, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên đã kiệt sức rồi.
Lý Thủy Đạo lấy một viên đan dược từ trong ngực ra, đưa tới trước mặt gã: "Đan này có thể giúp ngươi khôi phục nguyên khí, ngươi mau ăn vào."
Kiếm tu kia khẽ lắc đầu, lập tức đẩy viên đan dược do Lý Thủy Đạo đưa tới ra, khóe miệng khẽ nở một nụ cười khổ, gã cất giọng yếu ớt mà kiên định: "Hiện tại ta ăn vào cũng vô dụng, pháp lực đã cạn kiệt, càng tổn thương tới căn bản rồi, mạng không còn lâu nữa. Ngươi cứ giữ lại viên đan dược này đi."
Nói xong, gã ngẩng đầu, nhìn về phía Lý Thủy Đạo, trong mắt lóe lên một tia sáng đầy kính nể: "Hôm nay đại sư đại triển thần uy, trực tiếp dẫn người xuất kích, đánh ra một mảnh lôi đình vạn quân, tiểu đệ Lâm Phong thật sự bội phục."
Lý Thủy Đạo cau mày, hắn nhìn thẳng vào mắt Lâm Phong, trầm giọng hỏi: "Lâm huynh, vì sao ngươi lại quên cả sống chết, liều mạng chém giết Ma tộc đến tận thời khắc này?"