Chương 1305: Quyết Định!
Chương 1305: Quyết Định!Chương 1305: Quyết Định!
Chương 1305: Quyết Định!
Lâm Phong hít sâu một hơi, gã cất giọng yếu ớt lại mang theo một chút kiên định: "Một khi Ma tộc xâm lấn thành công, gót sắt của bọn chúng sẽ đạp khắp mảnh thổ địa của Nhân tộc chúng ta, vô số thành trấn sẽ hóa thành phế tích, Nhân tộc sẽ trở thành lương thực của bọn chúng. Bọn chúng sẽ một đường cắn nuốt không ngừng nghỉ. Đến lúc đó, Nhân tộc chúng ta sẽ trở thành 'Con dê hai chân mà bọn chúng chăn nuôi, không còn có lấy một chút tôn nghiêm gì đáng nói. Ngay cả tu sĩ lẩn trốn vào vùng rừng núi, cũng sẽ bị bọn chúng bắt ra, vây săn đánh giết rồi nuốt vào trong bụng làm một viên đan dược tăng trưởng tu vi cho chúng."
"So với ngồi chờ chết, để mặc cho người chém giết, trở thành đồ ăn trong miệng Ma tộc, ta tình nguyện liều chết chiến một trận ngay tại thời điểm này, dù chết trận sa trường, cũng không oán không hối!"
Lý Thủy Đạo bị lời nói của Lâm Phong làm cho chấn động thật sâu, sau đó hắn hít sâu một hơi, nói: "Lâm huynh, không hổ là kiếm tu! Thà lựa chọn chết đứng, cũng không muốn sống quỳ, Lý mỗ bội phục."
Lâm Phong nghe vậy, trên mặt lộ ra một tia lạnh nhạt. Gã lại gắng gượng ngồi dậy, khoát tay cười nói: "Lý huynh khen lầm rồi, ta chỉ là một thành viên của đốc chiến đội, vốn nên phụ trách giám sát chiến sự, mà không phải xung phong hãm trận. Nhưng..." Lời nói của gã vừa chuyển, trong mắt lại lóe lên một tia quang mang kiên định: "Nhưng khi Nhân tộc ta đứng trước bờ vực sinh tử tôn vong, đâu cần đến người đốc chiến nữa? Tu sĩ Nhân tộc ta, thê sống chết xông lên, thê tử chiến không lùi, vĩnh viễn cũng không chùn chân lui lại! Ta chỉ nguyện chết trận trên sa trường!"
Nói đến đây, đột nhiên Lâm Phong ho khan kịch liệt, sắc mặt càng thêm tái nhợt, dường như đã đi đến điểm cực hạn của sinh mệnh. Gã giấy giụa muốn đứng lên, lại vô lực ngã xuống đất.
Lý Thủy Đạo vội vàng tiến lên đỡ lấy gã, chỉ thấy khóe miệng Lâm Phong tràn ra một tia máu đen, ánh mắt dần dần tan rã.
"Lâm huynh!" Lý Thủy Đạo kinh hô một tiếng, định dùng pháp lực kéo dài tính mạng cho gã, lại phát hiện tâm mạch của gã đã sớm đứt, ngay cả Nguyên Anh cũng tán loạn.
"Ài... Thống soái Nhân tộc bảo ngươi đi đốc chiến là đúng." Lý Thủy Đạo thở dài một hơi, nói.
Ánh mắt Lý Thủy Đạo lướt qua thân thể vừa ngã xuống của Lâm Phong, sau đó vẻ mặt cực kỳ nặng nề nhìn về phía chiến trường trung tâm xa xa. Ở nơi đó, khí tức của chiến đấu giống như một cơn cuồng phong mưa rào ngang ngược càn quét khắp nơi, khiến người ta hít thở không thông, giống như muốn xé rách toàn bộ thiên địa.
Thật hiển nhiên, Thống soái của Nhân tộc và Ma tộc đã triển khai giao phong kịch liệt, mỗi một kích đều ẩn chứa lực lượng hủy thiên diệt địa.
Trong lúc Đại Thừa kỳ giao thủ, dù đứng cách xa hơn trăm dặm, Lý Thủy Đạo vẫn có thể cảm nhận được luồng dao động pháp thuật kinh người kia.
Hắn có cảm giác mình đang rơi vào trong sóng to gió lớn, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ, chỉ có khí tức chiến đấu mãnh liệt kia là không ngừng đánh thẳng vào tâm thần của hắn.
Tại thời điểm này, mười mấy tu sĩ Hợp Thể cảnh cũng đang giao thủ kịch liệt ở chung quanh chiến trường, bóng dáng bọn họ xuyên thẳng qua trong chiến hỏa, mỗi một lần va chạm đều bộc phát ra một mảnh hào quang chói mắt. Tuy tu vi của bọn họ còn không bằng Thống soái, nhưng cũng là lực lượng trọng yếu để quyết định thắng bại của cuộc chiến này. Lý Thủy Đạo vốn định trực tiếp rời đi, trực tiếp cách xa mảnh chiến trường tàn khốc ấy, huống chi nếu hắn bỏ chạy vào thời điểm này, cũng không ai có thể ngăn cản được.
Hiện tại chính là thời cơ bỏ chạy tốt nhất, nếu bỏ lỡ, vô cùng có khả năng sẽ mất mạng trên chiến trường.
Nghĩ đến đây, Lý Thủy Đạo lại một lần nữa nhìn về phía thi thể của Lâm Phong, ánh mắt trở nên sắc bén.
Lâm Phong nói không sai, nếu hôm nay Nhân tộc chiến bại thì ngày sau hắn chỉ có thể làm một con chó nhà có tang, trừ phi trốn tránh trong vùng núi rừng hoang dã, không hỏi thế sự. Mà ngay cả khi hắn lựa chọn trốn tránh, cũng có thể sẽ bị Ma tộc vây săn, giống như tu sĩ Nhân tộc vây giết yêu thú ở trong núi rừng.
Một khi Nhân tộc tan tác, dù hôm nay hắn có thể chạy thoát, thì trong tương lai vẫn sẽ phải đối mặt với từng cuộc bao vây tiễu trừ vô cùng vô tận của Ma tộc.
Lý Thủy Đạo hít một hơi thật sâu, cảm nhận được pháp lực đồi dào do Hư cảnh ban cho hắn. Pháp lực của hắn vẫn đồi dào như trước, có thể nói là vẫn giữ được mười phần chiến lực.
Hắn đứng thẳng lưng, ánh mắt kiên định nhìn về phía chiến trường trung tâm.
Lý Thủy Đạo đang chuẩn bị nhân lúc pháp lực của mình vẫn còn dồi dào, trực tiếp giết trở về cho Ma tộc một đòn hồi mã thương.
Nếu Nhân tộc có thể giành được thắng lợi, thì hắn sẽ cùng các chiến hữu chúc mừng, nếu Nhân tộc bất hạnh tan tác, hắn cũng sẽ không chút do dự, lập tức rút lui, bảo toàn tính mạng.
Trên chiến trường mờ tối, mười mấy con yêu ma Xích Linh đang nhảy nhót như quỷ mi dáng người chúng vô cùng gầy yếu, giống như nữ hài, trên người lại bị một tang vảy màu đỏ bao trùm, chỗ khớp xương còn mọc ra những sợi lông vũ diễm lệ, khiến cho phương thức di chuyển của chúng có vẻ quỷ dị mà mau le.
Chúng nó vô cùng xấu xí, trên mặt mọc ra mỏ chim, trên tay có thêm móng vuốt sắc bén, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể xé rách hết thảy mọi thứ dám cản đường.
Có một con Hống lông trắng uy vũ đang bị đám yêu ma này vây công, nhưng vẫn đứng sừng sững không ngã. Bộ lông trên người nó trắng như tuyết, hai mắt lại đỏ bừng, hình thể vẫn khổng lồ, cơ bắp vẫn rắn chắc, nhưng tiếng gầm gừ tràn đầy dã tính của nó đã không còn chấn thiên động địa như lúc trước nữa.
Sức mạnh của đám yêu ma Xích Linh kia tuy không cao, nhưng động tác lại cực kỳ nhanh nhẹn, chúng nó đồng thời rít gào đánh về phía con Hống lông trắng kia, từng bộ móng vuốt sắc bén không ngừng lóe lên những tia hàn ý lạnh lẽo.