Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1308 - Chương 1308: Am Mưu Phía Saul

Chương 1308: Am Mưu Phía Saul Chương 1308: Am Mưu Phía SaulChương 1308: Am Mưu Phía Saul

Chương 1308: Am Muu Phía Sau!

Tu sĩ Đạo môn kia có thân hình cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, khí tức tram ổn, hiển nhiên là tu vi không cạn. Gã cau mày, nhìn Lý Thủy Đạo, trong giọng nói có mang theo một tia bất mãn: "Sao ngươi lại đến chỗ của ta thu khôi lỗi?"

Lông mày Lý Thủy Đạo hơi nhíu lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng dừng lại trên người tu sĩ Đạo môn trước mắt này. Tu vi của tu sĩ này rơi vào tâm Luyện Hư sơ kỳ, tương đương với tu vi Hoang Ma lúc trước hắn từng dùng một kích lôi đình chém giết, nhưng thân vận của người này vô cùng sung mãn, pháp lực dồi dào, tựa như ánh sáng mặt trời mùa xuân, hoàn toàn không có chút mệt mỏi nào vì phải trải qua đại chiến.

Hơn nữa nghe giọng điệu thì dường như tu sĩ trước mắt này cũng không nhận ra hắn.

Phải biết rằng, trong đại chiến Tiên Ma lúc trước, hắn chính là kẻ giáng đòn phủ đầu lên đám Ma tộc kia trong đại quân tiên phong, Đại La Pháp Lôi nện thẳng vào đầu Ma tu Hợp Thể cảnh, đốc chiến đội Lâm Phong chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra hắn, nhưng khi nhìn thấy hắn, trong ánh mắt của tu sĩ trước mặt này lại không có lấy một chút gợn sóng nào, giống như đối phương hoàn toàn không có ấn tượng về hắn.

"Chiến trường hỗn loạn, kính xin huynh đài thứ lỗi." Lý Thủy Đạo chắp tay thở dài, trong giọng nói để lộ ra vài phần khiêm tốn.

Tu sĩ Đạo môn kia khẽ gật đầu, vẻ mặt lại có chút mất kiên nhẫn: "Không sao, hẳn là Tiên Tôn sắp rút lui rồi, chúng ta cũng nên hành động nhanh hơn một chút."

"Rút lui sao?" Trong mắt Lý Thủy Đạo lóe lên một tia nghi hoặc: "Đây là kế hoạch đã được sắp xếp từ lúc vừa mới bắt đầu hả?"

Tu sĩ Đạo môn liếc mắt nhìn qua, có vẻ coi thường vì câu hỏi vừa rồi của hắn: "Đương nhiên là đúng. Nếu Tiên Tôn không lùi bước, làm sao dẫn dụ Ma Tôn truy kích được? Ma Tôn không đuổi theo, làm sao chúng ta có thể nhân cơ hội này để tiến vào Ma giới, cướp đoạt tài nguyên của Hoang Ma giới chứ?"

Ánh mắt của gã lập tức chuyển về phía trung tâm chiến trường, vẻ mặt trở nên ngưng trọng: "Kình Vũ Tiên Tôn sắp rút lui, chúng ta cũng nên tranh thủ thời gian tiến về Hoang Ma giới. Tận dụng thời cơ, thời gian không đợi người."

Rút lui?

Trên mặt Lý Thủy Đạo tràn ngập vẻ lo lắng.

Vì thắng lợi của trận chiến này mà vô số anh hùng Nhân tộc thà chết cũng không lùi, vậy mà Thống soái của Nhân tộc lại lên kế hoạch rút lui từ sớm rồi?

Chẳng lẽ đây là trao đổi?

Ma tộc đến Tiên giới vơ vét, Tiên giới cũng phái người đi Ma tộc vơ vét?

Tuy trong lòng Lý Thủy Đạo đang nổi từng cơn sóng gió chập trùng, nhưng hắn vẫn đi theo vị tu sĩ Đạo môn này, cùng nhau phi độn về hướng Ma giới, độn quang như ẩn như hiện, tựa như đã hòa làm một thể với thiên địa rồi.

Hai người bọn họ hoàn toàn không quan tâm tới chiến đấu xung quanh, giống như những trận chiến Tiên Ma kịch liệt kia không hề liên quan gì tới bọn họ.

Trên đường đi, tu sĩ Đạo môn nọ chỉ cảm thấy hứng thú với những bộ Kim Giáp Khôi Lỗi và Thiết Dực Khôi Lỗi hoàn chỉnh, một khi gặp phải sẽ không chút do dự thu vào không gian pháp bảo của mình.

Pháp bảo không gian kia giống như một cái túi, tỏa ra linh quang nhàn nhạt, dường như có thể chứa đựng vạn vật.

Vật này chính là “Càn Khôn Linh Vực.

Rốt cuộc gã là tu sĩ của Thiên Nguyên phái, hay là của Chư Thiên Tiên Minh?

Trong lòng Lý Thủy Đạo âm thâm suy nghĩ, nhưng trên đường đi, hắn vẫn giữ im lặng.

Khẳng định là phía sau cuộc đại chiến Tiên Ma này đang ẩn giấu rất nhiều bí mật và âm mưu.

Lâm Phong đáng thương kia...

Hai người càng lúc càng tới gan Ma giới, có chừng hai mươi - ba mươi tu sĩ cũng giống như u linh nhao nhao hội tụ đến. Tu vi phổ biến của bọn họ là Luyện Hư Cảnh, dù có một số ít tu sĩ nhìn như Hóa Thần kỳ, nhưng theo hắn thấy, tất cả bọn họ đều đang ẩn tàng tu vi.

Nhóm tu sĩ này rất ăn ý, ai nấy đều giữ im lặng trên đường đi, không hề trao đổi với nhau, giống như tất cả đều đang yên lặng tuân thủ một loại ước định nào đó.

Độn quang của bọn họ như ẩn như hiện, giống như những ngôi sao băng xet qua bầu trời đêm, lặng yên không một tiếng động bay nhanh về phía Ma giới.

Rốt cục, bọn họ cũng đi tới nơi được xưng là Hoang Ma giới này.

Hoang Ma giới là một vùng đất man hoang, tràn đầy khí tức nguyên thủy mà thần bí. Trên đỉnh đầu có ba vâng mặt trăng treo cao, lần lượt hiện ra ba loại sắc thái bất đồng là đỏ, xanh và lam, hào quang của chúng đan vào cùng một chỗ, chiếu sáng khắp Ma giới trông như mộng ảo.

Nơi này vô cùng rộng lớn, một loại rộng lớn khó có thể hình dung được.

Phóng tâm mắt nhìn ra xa, chỉ thấy một vùng đất đai hoang vu, không có lấy một ngọn cỏ nào, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện những tảng đá khổng lồ và cồn cát.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, tất cả đều để lộ ra một loại cảm giác tịch mịch dị thường.

Nhóm tu sĩ nhao nhao đáp xuống đất, ánh mắt bọn họ quét qua bốn phía, trên mặt đều lộ vẻ nghiêm trọng vô cùng.

Hoang Ma giới, ma khí lượn lờ, mạch nước ngâm cuồn cuộn. Các tu sĩ đều tự lựa chọn một phương hướng, sau đó chia nhau ra, xâm nhập vào vùng đất bí ẩn này, đi cướp đoạt tài nguyên đặc thù của Ma giới.

Lý Thủy Đạo đứng trên một khu đất cao, ánh mắt nhìn lướt qua bốn phía, nhưng trong lòng hắn lại tràn ngập một loại cảm giác mờ mit.

Có cảm giác ngay cả một ngọn gió cũng không thể lướt ngang qua được nơi hoang vu trước mắt này, tất cả mọi thứ đều hoàn toàn tĩnh mịch.

Hắn không biết mình nên đi về hướng nào, thậm chí còn đang bắt đầu cân nhắc đến chuyện chờ những tu sĩ này rời đi, hắn sẽ trở về Tiên giới.

Dù sao hắn cũng không có nhiệm vụ gì.

Ngay lúc hắn đang do dự, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng: "Đi theo ta.

Lý Thủy Đạo quay người nhìn lại, chỉ thấy tu sĩ Đạo môn có dáng người cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng kia đang đứng ở cách đó không xa, dùng ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào hắn.

Lý Thủy Đạo thoáng có chút sững sờ, nhưng cũng lập tức gật đầu, đi theo phía sau gã. Độn quang của hai người lại một lần nữa sáng lên, bọn họ hóa thành hai luồng lưu quang, nhanh chóng bay sâu vào trong Ma giới.

Không lâu sau, bọn họ đã đi tới một khu thung lũng khổng lồ, bốn phía là vách núi dốc đứng, ở giữa là một mảnh đất trống bằng phẳng.
Bình Luận (0)
Comment