Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1318 - Chương 1318: Xin Trời Cao Chỉ Rõ!

Chương 1318: Xin Trời Cao Chỉ Rõ! Chương 1318: Xin Trời Cao Chỉ Rõ!Chương 1318: Xin Trời Cao Chỉ Rõ!

Chương 1318: Xin Trời Cao Chỉ Rõ!

Lý Thủy Đạo không ở một mình, bởi vì có một nữ hài Ma tộc đang bị giam cầm tại một góc khác của động phủ. Nàng có dáng vẻ của nữ hài nhân loại, nhưng trên đầu có sừng, trên lưng lại mọc ra đôi cánh dơi, chính những thứ này đã làm bại lộ thân phận không giống người thường của nàng.

Tên của nàng là Tử Lăng, trong mắt không ngừng lóe lên tia sáng của tò mò và cảnh giác.

Lúc này, ba nữ tu có đôi chân ngọc thon dài là Thanh Minh, Tử Yên và Mặc Thường đồng thời tiến vào trong tâm mắt của Tử Lăng. Ba người các nàng có khí chất khác nhau, nhưng đều xinh đẹp động lòng người, nhất là đôi chân ngọc kia, càng làm người khác chú ý tới. Các nàng nhìn Tử Lăng, trong mắt lóe lên một tia hiếu kỳ và thương hại.

"Ngươi chính là Tử Lăng sao?" Thanh Minh mỉm cười hỏi, thanh âm của nàng tựa như tiếng suối trong êm tai.

Tử Lăng gật đầu, có chút lo sợ khẩn trương nhìn các nàng.

"Đừng sợ, chúng ta sẽ không làm tổn thương ngươi đâu." Tử Yên dịu dàng an ủi, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ dịu dàng và quan tâm.

"Chúng ta có thể nói chuyện với ngươi không?" Mặc Thường cũng di tới, trong giọng nói của nàng mang theo một tia vui vẻ và hoạt bát.

Tử Lăng do dự một chút, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chân thành của ba người bọn họ, cuối cùng vẫn gật đầu.

Vì vậy, bốn cô gái bắt đầu vui sướng nói chuyện phiếm với nhau. Các nàng nói về cuộc sống của mình, về những mộng tưởng và kinh nghiệm bản thân đã trải qua, rất nhanh, chủ đề tán gau đã chuyển về hướng nam nhân.

Tử Lăng cảm nhận được, dường như ba vị tỷ tỷ này thường vô tình hay cố ý nhắc đến một chuyện nào đó muốn nàng đi làm. Mặc dù trong lòng nàng vô cùng nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Lãnh thổ của Nhân tộc bên trong Hư cảnh.

Tuy Nhân tộc có được hai trăm vạn mẫu ruộng tốt, nhưng diện tích ruộng tốt này lại không phân bố ở cùng một chỗ, mà nằm rải rác trên toàn bộ Hư cảnh.

Bốn phía xung quanh một ngọn núi đều bị những mẫu ruộng tốt vờn quanh, đột ngột mọc lên từ dưới đất, phảng phất như trực tiếp kết nối tới tận Thiên Đình.

Ngọn núi này có tên là Tiếp Thiên Phong.

Trên Tiếp Thiên Phong có một tòa tế đàn, nghe đồn là do Thiên Thần xây dựng, tuyệt đối không phải do sức người làm ra.

Thành chủ Thương Nghi của thành thị đã hao phí suốt hai mươi năm, mới xây dựng được một chiếc thang leo núi, để phàm nhân dễ dàng bước vào tế đàn, chiêm ngưỡng Thần tích.

Hai bên tế đàn, Thương Nghi ra lệnh cho nhóm thợ điêu khắc hai pho tượng đá, lần lượt khắc lại hình bóng của một người mặc váy hoa, đầu người thân rắn, khuôn mặt diễm lệ mà lạnh lùng, và một người khác mặc áo lụa mỏng trên người, có cái đuôi bò cạp uốn lượn, khuôn mặt quyến rũ vô cùng.

Giờ phút này, thành chủ Thương Nghi đang mặc một bộ áo bào màu trắng, ánh mắt sáng quắc, lòng mang thấp thỏm, gã cầm ngọc khuê [1] trên tay, quỳ gối trước tế đàn. Phía sau lưng gã là một đám quan viên của thành thị, bọn họ hoặc cúi đầu lộ ra dáng vẻ thuần phục, hoặc ánh mắt sáng ngời, đều đang chờ đợi Thương Nghi ra quyết định.

[1]: Ngọc khuê là dụng cụ bằng ngọc dùng trong nghỉ lễ của vua chúa thời xưa, trên nhọn dưới vuông.

Thương Nghi hít sâu một hơi, lập tức cất giọng to lớn mà kiên định nói: "Thương Nghi ta vốn là người đứng đầu một thành, nhưng trong lòng mang thiên hạ, chí hướng tại tứ phương. Hôm nay, ta muốn xây dựng Thương Quốc, phù hộ cho ngàn vạn con dân ta, mở mang cho lãnh thổ phồn vinh rộng lớn của ta. Hôm nay, ta quỳ gối trước tế đàn cổ xưa, thành kính khẩn cầu trời xanh, xin hỏi ta có tư cách trở thành Hoàng đế trên mảnh đất này, thống lĩnh chúng sinh, cùng mưu cầu đại nghiệp hay không? Xin trời cao chỉ rốt

Sau khi Thương Nghi nói xong, nhóm quan lại trong thành đồng loạt quỳ xuống, áo bào trên người bọn họ như những đóa hoa nở rộ trải ra phía trước tế đàn, tạo thành một cảnh tượng cực kỳ hùng vĩ. Bọn họ hoặc cúi đầu hoặc để lộ ra ánh mắt sáng ngời, gương mặt tất cả đều chan chứa chờ mong và kính nể.

"Thành chủ đại nhân lòng mang chí lớn, chúng ta nguyện thề chết đi theo!" Một vị võ tướng mặc áo giáp mở miệng trước, giọng nói của gã vang vang có lực, tràn đầy trung thành và kính ngưỡng đối với Thương Nghi.

"Thành chủ đại nhân nhân đức vẹn toàn, nhất định có thể dẫn dắt thành thị của chúng ta đi tới huy hoàng!" Một vị văn thần cũng theo sát phía sau, giọng nói của gã ôn tồn lễ độ, lại tràn ngập sùng kính và tín nhiệm đối với Thương Nghi.

"Trời cao, xin hãy ban cho thành chủ đại nhân một cơ hội, để ngài có thể dẫn dắt chúng ta đi về phía tương lai càng tốt đẹp hơn!" Một vị lão giả tóc trắng xóa thành kính cầu nguyện.

Thanh âm của nhóm bách quan trong thành thị liên tiếp vang lên, biểu đạt sự ủng hộ của mình đối với Thương Nghi.

Kỳ thật bọn họ cho rằng Thương Nghi đã sớm có thể kiến quốc, trở thành một đời khai quốc Hoàng Đế rồi nhưng thành chủ Thương Nghi vẫn kiên trì với ý kiến của mình, nhất định phải được trời xanh cho phép, nếu một ngày trời xanh không đáp lại, gã vẫn không dám xưng vương.

Ngẩng đầu ba thước có Thần minhl

Thế giới này có Thần linh.

Đang lúc bách quan thành thị cầu nguyện, đột nhiên ở phía chân trời hiện lên hai luông lưu quang chói mắt, tựa như cánh chim của thiên thần vừa cắt ngang qua bau trời, trong nháy mắt đã giáng lâm trước mặt Thương Nghi.

Lưu quang dần dần tiêu tán, để lộ ra hai dáng người thướt tha. Bên trái là một xà nữ, dáng người uyển chuyển, tựa như cành liễu nhẹ nhàng lay động, chiếc váy dài màu xanh lục mơ màng tung bay theo gió, lớp vảy rắn năm màu bao trùm lên thân rắn uốn quanh, khuôn mặt của nàng thanh lệ, một đôi mắt rắn lóe lên một tia hào quang sâu thẳm, như có thể thấy rõ lòng người.

Bên phải là một hạt nữ, nàng càng thêm kiều diễm lạnh lùng, trên người mặc một bộ y phục màu đen bó sát người, trực tiếp phác họa ra đường cong lung linh hấp dẫn, mái tóc dài rủ xuống ngang eo, nửa thân dưới lại là thân bọ cạp màu vàng nâu, với sáu cái chân, hai đôi càng, mang đến cho người ta một nỗi sợ hãi khó có thể miêu tả rõ thành lời.
Bình Luận (0)
Comment