Chương 1319: Trời Giúp Thương Ta, Quốc Vận Hưng Thịnh!
Chương 1319: Trời Giúp Thương Ta, Quốc Vận Hưng Thịnh!Chương 1319: Trời Giúp Thương Ta, Quốc Vận Hưng Thịnh!
Chương 1319: Trời Giúp Thương Ta, Quốc Vận Hưng Thịnh!
Hai vị thần sứ này gần như giống hệt với hình ảnh trên bức tượng đá do nhóm thợ thủ công điêu khắc thành.
Hai vị sứ giả vừa xuất hiện kia chỉ lắng lặng đứng trước mặt Thương Nghi, dường như các nàng đi đến nơi này để hoàn thành một sứ mệnh thần bí nào đó, lại mang đến cho Thương Nghi một loại kích động không thể nói nên lời.
Trong lòng gã mừng rỡ như điên, nhiều năm qua gã vẫn luôn thành kính cầu nguyện, cuối cùng ông trời cũng đáp lại rồi phái hai vị thân sứ xuất hiện ở nơi này.
Nhất định là ông trời nghe được lời cầu nguyện của gã nên mới cố ý phái thần sứ tới giúp gã kiến quốc.
"Hai vị sứ giả tự mình hàng lâm, đúng là may mắn của Thương Quốc tal Cung nghênh thần sứ!" Thương Nghi đứng dậy, cung kính hành lễ với hai vị sứ giả. Trong giọng nói của gã tràn ngập cảm kích và chờ mong.
Bách quan của thành thị đồng thanh nói: "Cung nghênh thần sứ."
Thương Nghi hít sâu một hơi, lại mở miệng lần nữa: "Thương Nghi ta nguyện dùng lực lượng cả đời mình để bảo vệ vùng đất này, để phù hộ cho con dân của ta. Nếu ông trời đồng ý, xin ban cho ta một lời chỉ dẫn! Thương Quốc này có thể thành lập được hay không?”
Hai vị Thần nữ liếc mắt nhìn qua, nhưng ánh mắt của các nàng lại không rơi xuống người Thương Nghi. Ngay sau đó, các nàng trực tiếp đi tới bên cạnh tế đàn, cao giọng ngâm xướng một đoạn chú ngữ cổ xưa.
Theo xà nữ và hạt nữ thi pháp, ngọn lửa màu vàng sáng lập tức bùng lên trên tế đàn. Ngọn lửa như rồng vùn vụt thăng thiên, một cái túi vải thần bí dân dần hiển hiện bên trong ngọn lửa.
Đó chính là Càn Khôn Linh Vực Lý Thủy Đạo đã bỏ vào Hư cảnh từ trước đó, giờ phút này dường như nó đã được trao cho sinh mệnh, không ngừng tản ra một mảnh linh quang nhàn nhạt dưới ngọn lửa chiếu rọi.
Theo ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, Càn Khôn Linh Vực bắt đầu chậm rãi biến hóa, nó hóa thành một luồng khí mờ mịt, chậm rãi bốc lên, tràn ngập cả bầu trời.
Giờ khắc này, phảng phất như toàn bộ thế giới đều đang rung động, đó là lực lượng thiên địa cộng minh, cũng là tiếng hoan hô nhiệt liệt đối với một lần phục sinh mới.
Thương Nghi chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng chợt trào dâng một niêm kích động khó mà kiềm chế được.
Gã biết rõ đây là lời chỉ dẫn của trời cao, là Thần nữ ban ân. Gã vội vàng đứng dậy, cúi đầu thật sâu với hai vị Thần nữ, trong giọng nói tràn ngập cảm kích: "Cảm tạ trời xanh! Thần nữ giáng thế, truyền lệnh cho Thương, thành thị lập quốc, trời giúp Thương ta, quốc vận hưng thịnh."
Văn võ bá quan cũng lần lượt quỳ rạp xuống đất, trên mặt bọn họ tràn đây vui sướng và kích động, ai nấy đều cảm nhận được phần ân sủng đến từ trời cao này: "Trời giúp Thương ta, quốc vận hưng thịnh!"
Trong lòng Thương Nghi tràn ngập tin tưởng và quyết tâm. Đây là thượng thiên cho phép và kỳ vọng vào gã. Ga sắp sửa thành lập một quốc gia mới trên mảnh đất này, một Thương triều truyền thừa muôn đời, thiên thu vạn thết Khi tiếng ngâm xướng của hai vị Thần nữ dân dần tiêu tán, các nàng cũng hóa thành hai luồng lưu quang bay đi, hệt như lúc xuất hiện.
"Cung tiễn Thần nữ." Thương Nghi dẫn đầu quỳ xuống, văn võ bá quan đều quỳ gối theo.
Thương Nghi dẫn chúng thần lên Tiếp Thiên Sơn, tiến hành một hồi đại điển bái thân phong quốc trang trọng. Bọn họ lòng mang kính sợ, thành kính cầu phúc với trời xanh.
Đến cuối cùng, Thương Quốc được trời cao cho phép, đã phái hai vị Thần nữ tới, mở Thiên Khải, cũng vào thời khắc này, một quốc gia mới vừa được tuyên bố thành lập ra. Đây là đại sự khai thiên tích địa, nhất định sẽ được ghi vào sử sách, để người đời sau nghiên cứu, truyền tụng vạn năm.
(Có thể hiểu Thiên Khải ở đây là mở ra con đường lên trời, nôm na là cho phép con người được kết nối với trời cao... )
Lúc xuống núi, trong lòng Thương Nghi và chúng thần đều tràn đây mơ ước đối với tương lai. Bọn họ không còn là người quản lý một tòa Thương thành đơn thuan nữa, mà sắp trở thành vua và văn võ bá quan của một nước rồi.
Bọn họ biết rõ, trong Hư cảnh này có đến trăm vạn nhân khẩu, cùng vô vàn thành trì, bây giờ có thượng thiên trao quyền, nghĩa là Thương Nghi có thể kiến quốc lập chế, phân đất phong hầu, dựng lên thành chủ, nhất thống thiên hạ.
Nhưng khi bọn họ đi xuống núi, cảnh tượng trước mắt lại khiến bọn họ khiếp sợ không thôi. Bởi vì những con đường và tòa Thương thành vốn quen thuộc giờ lại biến mất chẳng thấy đâu, thay vào đó là một mảnh đất man hoang, cây cao chọc trời, bụi gai sinh sôi, dã thú ẩn hiện, phảng phất như cả nhóm vừa tiến vào một thế giới nguyên thủy vậy.
Thương Nghi và văn võ bá quan đưa mắt nhìn nhau, bọn họ giật mình vì thế giới này đã xảy ra một hồi biến hóa nghiêng trời lệch đất. Bọn họ đã mất đi quê hương, mất đi thành trì, thậm chí còn mất đi cả nền móng quốc gia.
Hiện giờ, ngay cả làm chủ một tòa thành bọn họ cũng không làm được nữa, càng đừng đề cập đến chuyện làm vua của một nước.
Sau khi lạc lối trong rừng rậm nguyên thủy mấy ngày, Thương Nghi và văn võ bá quan đã giống như một đám dã nhân, y phục tả tơi, đầu tóc rối bù. Bọn họ đói khát khó nhịn, mệt mỏi không chịu nổi, chỉ có thể dựa vào hái lượm quả đại và săn thú để duy trì sinh kế. Vương triều và đế quốc trước kia, hiện giờ đều hóa thành tro bụi.
Trong tuyệt vọng, Thương Nghi và văn võ bá quan bắt đầu tranh đoạt thức ăn. Bọn họ không hề bận tâm đến lễ nghi quân thần, không hề bận tâm đến quốc gia đại nghĩa, chỉ có dục vọng sinh tôn đang thúc đẩy bọn họ tiến lên.
Cuối cùng, bởi vì tranh đoạt thức ăn mà một vị võ tướng phát sinh tranh chấp với Thương Nghi, sau đó một đao chém gã rơi xuống đất.
Thương Nghi nằm trong vũng máu, đưa mắt nhìn lên bầu trời, trong mắt tràn đầy không cam lòng và hối hận.
Gã vốn là Đế vương, lại rơi vào kết cục như thế này, thê thảm đến ngay cả một người bình thường cũng không bằng.
Hư cảnh của Lý Thủy Đạo vừa mới cắn nuốt một cái "Càn Khôn Linh Vực”, khiến cho thế giới bên trong trực tiếp phát sinh một hồi biến hóa nghiêng trời lệch đất. Lý Thủy Đạo vốn là chủ nhân, hoàn toàn có thể cảm nhận rõ ràng được loại biến hóa này, thì chuyện Thương Nghi cùng với văn võ bá quan do gã suất lĩnh làm ra, hắn cũng sẽ biết hết.
Nhưng bọn họ thì không, nhóm người này chỉ cảm thấy thiên địa chấn động, rồi sau khi xuống núi, toàn bộ mọi thứ đều phát sinh thay đổi, và không hiểu vì sao mình lại chết ở trong đó, vậy thôi.