Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1323 - Chương 1323: Hai Tháng Sau Đại Chiến!

Chương 1323: Hai Tháng Sau Đại Chiến! Chương 1323: Hai Tháng Sau Đại Chiến!Chương 1323: Hai Tháng Sau Đại Chiến!

Chương 1323: Hai Tháng Sau Đại Chiến!

Tuy ba khối trung phẩm linh thạch không thể chống đỡ cho Thiết Dực Khôi Lỗi chiến đấu liên tục, nhưng cũng đủ để chúng bộc phát ra một lần tập trung hỏa lực công kích mạnh ma rồi.

Mà một kích là đủ rồi!

Ánh mắt Lý Thủy Đạo trở nên thâm thúy.

Đã hai tháng trôi qua kể từ khi đại chiến Tiên Ma kết thúc, toàn bộ bụi bặm đều đã rơi xuống đất, cũng đến lúc hắn xuất quan rồi.

Sau khi rời khỏi khu động phủ tạm thời này, Lý Thủy Đạo đi tới một tòa thành lớn của Nhân tộc.

Linh Vận thành.

Tòa thành này cực kỳ gần với chiến trường Tiên Ma, theo dự đoán của Lý Thủy Đạo, hẳn là tòa thành này đã bị công phá, nhưng khi đến nơi mới biết, hết thảy vẫn còn hoàn hảo không chút tổn hại.

Độn quang rơi xuống đất, một vị hòa thượng mặc tăng bào màu đen đi một mình tới trước cửa thành. Hai tay hắn chắp lại, cái đầu hơi cúi, trong miệng lẩm nhẩm tụng niệm kinh Phật, thủ vệ cũng không tiến hành quá nhiều kiểm tra đối với hắn, đã để hắn vào trong thành.

Lý Thủy Đạo cất bước đi vào trong thành, chậm rãi xuyên qua dòng người như dệt cửi trên đường phố.

Những tòa kiến trúc trong thành đan xen chằng chit đường đi rộng rãi sạch sẽ. Hắn bước trên mặt đường lát đá xanh, cảm nhận được sự kiên cố vững chãi truyên đến dưới chân. Trong những cửa hàng ở hai bên đường phố có bày các loại linh thảo, pháp bảo và đan dược quý hiếm, không ngừng tản ra mùi thơm ngát nhàn nhạt, làm lòng người vui vẻ thoải mái.

Người đi đường vô cùng tấp nập, nối liền không dứt, bọn họ hoặc nói chuyện với nhau, hoặc thấp giọng bàn tán, thanh âm liên tiếp vang lên, bầu không khí chẳng có lấy một chút căng thẳng hay khẩn trương nào cả.

Lý Thủy Đạo đi dọc theo con đường đến nơi có đông người tụ tập. Rất nhanh, hắn đã đến phía trước tòa trà lâu phôn hoa nhất trong thành. Bên trong trà lâu, tiếng người vang lên huyên náo, giọng nói của người kể chuyện càng vang vọng tới tận mây xanh.

"Chư vị quan khách, hãy nghe ta nói. Hai tháng trước đại chiến Tiên Ma bùng nổ, đúng là kinh thiên địa, khốc quỷ thần!" Người kể chuyện rung đùi đắc ý, bắt đầu thuật lại tình cảnh thảm thiết của trận đại chiến kia sinh động như thật: "Kình Vũ Tiên Tôn suất lĩnh đại quân Chư Thiên Tiên Minh, Thiên Phạm Phật Quốc liều chết chiến đấu cùng đám Hoang Ma xâm lấn. Khung cảnh kia tuyệt đối là máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng!"

Nghe đến đó, đám người trong trà lâu bắt đầu nhao nhao nghị luận.

"Vậy rốt cuộc là Nhân tộc chúng ta thắng hay thua?" Một giọng nói lo lắng hỏi.

Người kể chuyện mỉm cười, bày ra bộ dáng đã tính được từ trước: "Thua ư? Nếu thua thì tòa Linh Vận Thành này của chúng ta còn giữ được sao? Đương nhiên là thắng, hơn nữa còn là đại thắng!"

Đám người nghe vậy, đêu dồn dập thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lộ vẻ vui mừng khôn xiết.

Lý Thủy Đạo ngồi trong góc, lắng lặng lắng nghe người kể chuyện thuật lại tình cảnh phát sinh trong trận đại chiến kia. Trong lòng hắn biết rất rõ, trong trận chiến ngày hôm đó là Kình Vũ Tiên Tôn chủ động lui vê phía sau, và theo lẽ thường, nếu một bên đã rút lui thì thế cục của bên đó sẽ trực tiếp nát nhừ, không cứu vãn nổi, nhưng đến cuối cùng, tình huống đó đã không xảy ra.

Kỳ thật điều này cũng hợp tình hợp lý.

Mục đích của Kình Vũ Tiên Tôn vốn là tiêu hao hết đám tu sĩ cấp cao như bọn họ, bởi vì bọn họ tu luyện quá hao tổn tài nguyên, mà bản thân phàm nhân cùng với tu sĩ cấp thấp lại chính là tài nguyên.

Ngay khi Lý Thủy Đạo đang rơi vào trầm tư, đột nhiên hai vị hòa thượng mặc tăng bào màu xám lặng yên đi đến bên cạnh hắn. Bọn họ nhìn thấy dung mạo của Lý Thủy Đạo, trong mắt lóe lên một tia kính sợ, lập tức chắp tay trước ngực, quỳ gối thật sâu trước mặt hắn: "Gặp qua Pháp Hải sư huynh, ngài bình yên vô sự, đúng là may mắn vô cùng."

Lý Thủy Đạo thoáng có chút sững sờ, nhưng rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần, lạnh nhạt hỏi: "Các ngươi là?"

Một hòa thượng trong đó cung kính trả lời: "Chúng ta là đệ tử dưới trướng Tĩnh Từ Bồ Tát, thủ vệ cửa thành nói có cao tăng vào thành, hai người chúng ta vô cùng tò mò về vị cao tăng này, bèn tới xem xét, không ngờ đối phương lại đúng là ngài, thật là may mắn."

Lý Thủy Đạo cau mày, trong lòng hắn chợt hiện lên một loại dự cảm không lành. Hắn cân nhắc từ ngữ một phen, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Sau trận đại chiến ngày đó, bản thân ta bị trọng thương, đã tìm một chỗ bí ẩn bế quan dưỡng thương, mấy ngày gần đây mới xuất quan. Không biết trận đại chiến Tiên Ma này đã kết thúc hay chưa?”

Hai vị hòa thượng liếc mắt nhìn nhau, một hòa thượng hơi lớn tuổi trong đó trả lời: "Sư huynh có điều không biết, đại chiến Tiên Ma lúc trước, tuy Nhân tộc thắng thảm nhưng cuối cùng cũng kết thúc rồi."

Lý Thủy Đạo hơi gật đầu, trong lòng lại dâng lên một hồi nghi hoặc. Hắn quan tâm hỏi thăm: "Tĩnh Từ Bồ Tát có khỏe không?”

"Bồ Tát vẫn mạnh khỏe, giờ phút này nàng đang trấn giữ trong thành." Một vị hòa thượng khác bổ sung, giọng nói của gã tràn đây vẻ kính ngưỡng Tĩnh Từ Bồ Tát.

Lý Thủy Đạo cau mày, trong lòng càng thêm nghỉ hoặc. Hắn truy vấn: "Rốt cuộc Nhân tộc đã thắng như thế nào? Ngày đó, khi ta bị thương, đã tận mắt nhìn thấy Kình Vũ Tiên Tôn dẫn theo một đám tu sĩ Hợp Thể cảnh cấp cao lui vê phía sau, cục diện kia rõ ràng là bất lợi đối với Nhân tộc chúng ta."

"Sư huynh, chúng ta vốn không tham dự đại chiến Tiên Ma, nên cũng không rõ lắm. Chúng ta chỉ biết rằng khoảng một tháng sau đại chiến, thông đạo không gian đi thông đến Tiên giới đột nhiên đóng lại, tất cả tu sĩ cao giai của Ma tộc đều đã rút về Hoang Ma giới cả rồi."

"Đóng cửa sao?" Lý Thủy Đạo nghi ngờ lặp lại.

"Không sai, đóng lại đột ngột vô cùng, chúng ta cũng không rõ nguyên nhân." Hòa thượng kia trả lời.

"Cũng may là đóng lại, nếu không Linh Vận thành này tất sẽ sợ bóng sợ gió một hồi, bách tính trong thành sao có thể nhàn nhã như vậy được?" Một hòa thượng khác cũng nói.

Lý Thủy Đạo trầm tư một lát, sau đó tiếp tục hỏi thêm: "Vậy tình huống ở chiến trường Tiên Ma ra sao? Chỗ đó như thế nào?"

Hai vị hòa thượng nghe vậy, trên mặt lộ ra một tia khó xử. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên là cảm thấy hơi khó xử đối với vấn đề Lý Thủy Đạo đang hỏi.
Bình Luận (0)
Comment