Chương 1324: Phải Nhớ Kỹ Họa Từ Miệng Ma Ra!
Chương 1324: Phải Nhớ Kỹ Họa Từ Miệng Ma Ra!Chương 1324: Phải Nhớ Kỹ Họa Từ Miệng Ma Ra!
Chương 1324: Phải Nhớ Kỹ Họa Từ Miệng Ma Ral
"Chiến trường Tiên Ma... Chúng ta vốn chưa đi qua bên đó, dù sao ngoài thành cũng có rất nhiêu dư nghiệt Ma tộc. Hai người chúng ta đạo pháp nông cạn, thật sự không dám tự tiện ra khỏi thành, càng đừng nói đến chuyện đi tới chiến trường Tiên Ma, nhưng nghe những người sống sót nói chiến trường Tiên Ma hôm nay đã biến thành một mảnh phế tích, cảnh tượng hoang tàn khắp nơi." Hòa thượng lớn tuổi do dự một hồi mới lên tiếng đáp: "Tới tận bây giờ, vẫn không ai dám tuỳ tiện đặt chân lên chiến trường Tiên Ma, chúng ta thật sự không thể tường thuật được chỉ tiết cho ngài. Chỉ biết là nơi đó tràn ngập những điều không biết và nguy hiểm mà thôi."
Lý Thủy Đạo khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Hắn cảm kích nói: "Đa tạ hai vị đã cho biết. Hiện giờ ta muốn đi gặp Tĩnh Từ Bồ Tát, không biết hai vị có thể dẫn đường cho ta hay không?"
"Đương nhiên là có thể, chúng ta vốn muốn đến nơi này để mời sư huynh ngài đi gặp Bồ Tát." Một vị hòa thượng khác vừa cười vừa nói.
Sau đó, gã vươn tay ra hiệu cho Lý Thủy Đạo hãy đi theo bọn họ.
Lý Thủy Đạo gật gật đầu: "Đa tạ hai vị sư đệ."
"Đây là điều chúng ta nên làm mà, sư huynh mời đi bên này." Hai gã hòa thượng khách khí nói. ...
Phong Ma Động.
Trên một ngọn núi nằm ở phía Đông Bắc của Linh Vận Thành, có một ngôi miếu thờ đã trải qua lịch sử rất lâu đời.
Miếu thờ được xây dựa vào núi, tâng tâng lớp lớp, chằng chịt tinh tế. Mái hiên cong vút, mảnh ngói lưu ly sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời, giống như có kim quang lấp lóe. Ở xung quanh miếu thờ có những cây cổ mộc che trời, tùng bách xanh biếc, tạo thành chênh lệch rõ ràng với miếu thờ trang nghiêm, phong cách cổ xưa này.
Được hai vị hòa thượng dẫn dắt, Lý Thủy Đạo bước lên bậc thêm đá đi thông tới Phong Ma Động. Hai bên thềm đá có những bông hoa dại đua nhau khoe sắc, cỏ cây xanh um, không khí tươi mát bay thẳng vào mũi, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái vô cùng.
Hắn mặc tăng bào màu đen, bước đi vững vàng, thần thái trang trọng, mỗi một bước đều để lộ ra uy nghiêm và khí độ của Pháp Hải La Hán.
Đi qua một đoạn hành lang gấp khúc khúc, ba người tới một khoảnh sân thanh u nằm ở chỗ sâu bên trong miếu thờ. Chính giữa sân có một vị nữ Phật tu đang ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn. Nàng mặc tăng y màu trắng, đầu đội nón che, gương mặt hiền lành mà tĩnh lặng. Hai con ngươi của nàng thâm thúy tựa đầm sâu, như có thể nhìn thấy hết thảy mọi thứ trên thế gian.
Bên cạnh nàng có một bức tượng Phật nhỏ, nó lặng lẽ đứng đó, tỏa ra ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt.
"Tĩnh Từ Bồ Tát, Pháp Hải sư huynh tới rồi." Hòa thượng lớn tuổi cung kính nói.
Tĩnh Từ Bồ Tát khẽ gật đầu, nàng dùng ánh mắt điểm tĩnh dịu dàng nhìn qua Lý Thủy Đạo, giống như đang dò xét nội tâm của hắn.
Lý Thủy Đạo cũng cảm nhận được một luồng áp lực khó hiểu dâng lên trong lòng, nhưng hắn vẫn giữ yên sự bình tĩnh, chắp hai tay lại, tỏ vẻ kính trọng nhìn về phía Tĩnh Từ Bồ Tát.
Sau đó, hai vị hòa thượng đã hoàn thành nhiệm vụ kia, cũng lặng yên rời khỏi tiểu viện, bọn họ đi rồi, trong tiểu viện chỉ còn lại hai người là Lý Thủy Đạo và Tĩnh Từ Bồ Tát.
"Đệ tử Pháp Hải, đặc biệt tới bái kiến Tĩnh Từ Bồ Tát." Lý Thủy Đạo cung kính nói. Giọng nói của hắn rõ ràng mà kiên định, tràn ngập cảm giác ngoan đạo và kính sợ đối với Phật pháp.
Tĩnh Từ Bồ Tát khẽ gật đầu với hắn rồi nở một nụ cười lạnh nhạt. Giọng nói của nàng mềm nhẹ mà hiền lành, dường như có thể xoa dịu hết thảy mọi phiền não và ưu sầu trong lòng người: "Pháp Hải La Hán, ngươi có thể chạy thoát khỏi chiến trường Tiên Ma, đúng là một chuyện may mắn."
Lý Thủy Đạo hít sâu một hơi, để tâm trạng mình thoáng bình tĩnh lại, sau đó mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Ngoại trừ ta, còn vị La Hán nào quay trở về nữa không?"
Tĩnh Từ Bồ Tát khẽ lắc đầu, trong mắt lóe lên niềm thương xót: "Chỉ có hai người chúng ta thôi."
Lý Thủy Đạo nghe vậy, trong lòng lại dấy lên nỗi cảm khái vô vàn, hắn không thể tin được mà lặp lại câu hỏi kia một lần nữa: "Một trăm linh tám vị La Hán, hai vị Phật tu Hợp Thể cảnh, nhưng chỉ còn hai người chúng ta sống sót thôi sao?"
Tĩnh Từ Bồ Tát gật đầu, trong ánh mắt của nàng để lộ ra một tia kiên định và bất đắc dĩ: "Đúng vậy, đây chính là sự tàn khốc của chiến tranh, tu sĩ Đạo môn tử trận còn nhiều hơn nữa."
Lý Thủy Đạo im lặng một lát, sau đó mới đau đớn cảm thán một câu: "Ngã Phật từ bi."
Tĩnh Từ Bồ Tát khẽ thở dài nói: "Đây là cuộc chiến chống lại Ma tộc, bảo vệ Nhân tộc, ngươi và ta đều đã cố gắng hết sức rồi. Loại đại chiến này cứ cách ba ngàn năm sẽ nổ ra một lần, nó đã kéo dài vô số năm tháng rồi."
Lý Thủy Đạo ngẩng phắt đầu lên, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng sắc bén: "Không, đây không phải đại chiến, mà là tế tựt"
Tĩnh Từ Bồ Tát nghe vậy, trong mắt chợt xuất hiện sự kinh ngạc: "Ngươi nói cái gì?"
Lý Thủy Đạo hít sâu một hơi, nói thẳng suy đoán của mình ra: "Trong cuộc chiến Tiên Ma ba ngàn năm một lần này, tu sĩ Nhân tộc chúng ta bị xua đuổi đến chiến trường, chiến đấu kịch liệt với Ma tộc. Sau khi ác chiến, Tiên Tôn lại chủ động rút lui, để mặc cho Ma tộc nuốt chửng pháp thể và thần hồn của những tu sĩ chết trận kia. Chẳng lẽ hình thức như vậy không phải là tế tự sao?"
Tĩnh Từ Bồ Tát nghe vậy, sắc mặt đại biến, trong ánh mắt của nàng lóe lên một tia sáng nghiêm khắc, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần: "Pháp Hải, không được nói bừa!"
Lý Thủy Đạo rùng mình, vội vàng cúi đầu nhận sai: "Đệ tử nói bừa, xin Bồ Tát thứ tội."
Tĩnh Từ Bồ Tát im lặng một lát, khuôn mặt dịu đi mới chậm rãi mở miệng: "Pháp Hải, lời nói của ngươi hôm nay, nếu để lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ gây nên một hồi sóng to gió lớn, vê sau không được nhắc lại loại suy đoán này nữa! Ngươi phải nhớ kỹ họa từ miệng mà ra."
Lý Thủy Đạo nghe vậy lại cúi đầu, cung kính hồi đáp: "Đệ tử cẩn tuân lời Bồ Tát dạy bảo, tuyệt không nói bừa."